Hậu Duệ Kiếm Thần
Diệp Quân nhìn Ác Đạo: “Lúc đầu có ông ấy ở đây, có phải trật tự của vũ trụ Thần Nhất rất tốt không?”
Ác Đạo nhìn Diệp Quân: “Nhưng sau khi ông ấy đi thì sao? Thần Điện trở thành như thế nào? Vũ trụ Thần Nhất lại biến thành bộ dạng gì?”
Diệp Quân lặng thinh.
Ác Đạo nói tiếp: “Vạn vật không ngừng tranh đoạt vũ trụ, họ vì muốn mạnh hơn, sống càng lâu hơn, nhưng bản chất vũ trụ đáng chết thế sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta nghĩ chuyện này có thể giải quyết bằng cách khác”.
Ác Đạo mỉa mai nói: “Còn có biện pháp giải quyết khác sao? Ngươi xem thường lòng tham và ác tính của loài người các ngươi rồi, ngươi có biết tại sao ta tồn tại không? Vì sự tham lam và hung ác của loài người các ngươi nên mới có ta. Các ngươi có thể tạm thời trấn áp ta nhưng các ngươi không thể ngăn được lòng tham và sự xấu xa của con người”.
Từ Nhu bỗng nói: “Ngươi muốn hủy diệt vạn vật, vạn vật nhất định không để bị ngươi hủy diệt, cho nên chúng ta cũng không cần đắn đo vấn đề này vì không có đúng sai, chỉ là vấn đề lập trường thôi”.
Ác Đạo nhìn Từ Nhu: “Các ngươi sẽ gieo gió gặt bão, không có một vũ trụ nào có thể tồn tại mãi mãi, đây là luân hồi, là nguyên tắc tối thượng của vũ trụ, cho dù là thầy năm đó cũng không thể giải quyết được vấn đề này”.
Diệp Quân bỗng cười nói: “Ác Đạo, chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau, hôm nay bọn ta đến đây là muốn gặp Chân tỷ”.
Chân Thần!
Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Ác Đạo trở nên hung tợn: “Cút!”
Ầm!
Cô ta vừa dứt lời, từng uy lực sấm chớp đáng sợ cuộn trào ra từ trong người cô ta.
Thấy thế Diệp Quân biến sắc, cô ta nổi điên cái gì vậy chứ?
Hắn không dám khinh suất, cầm kiếm Thanh Huyên kiếm vung lên, kiếm quang lần lượt hiện ra, thế nhưng những luồng kiếm quang này của hắn không ngăn được lôi quang đó, vừa chạm vào đã bị đánh cho tan tác.
Ngay khi Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên dung hợp, đồng thời kích hoạt huyết mạch, một sức mạnh bí ẩn bỗng xuất hiện, sau đó vô số lôi quang lập tức bị trấn áp.
Ác Đạo xoay người, gằn giọng nói: “Chân Thần”.
Không ai đáp lời.
Ác Đạo nổi giận một hồi, lạnh lùng nhìn Diệp Quân, sau đó xoay người biến mất.
Diệp Quân nhìn đằng xa, Chân tỷ không xuất hiện.
Diệp Quân nói: “Chân tỷ?”
Không ai đáp lời.
Diệp Quân nói tiếp: “Chân tỷ?”
Vẫn không có ai đáp lời.
Vẻ mặt Diệp Quân khá phức tạp, sau đó thấp giọng thở dài: “Nếu Chân tỷ đã không muốn gặp chúng ta, vậy đi thôi”.
Nói xong hắn kéo hai cô gái định rời đi.
Lúc này Từ Nhu lắc đầu khẽ cười: “Chiêu này của ngươi không có tác dụng với Chân tỷ”.
Diệp Quân: “…”
Từ Nhu nhìn đằng xa, khẽ nói: “Chân tỷ, ra đây gặp chút đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...