Thác Bạt Yêu Yêu hơi nghi hoặc: “Cái này là gì?”
Diệp Quân cười nói: “Tiên tổ nhà cô là bạn cũ của cha ta, đây là một chút tâm ý của ta, cô đừng từ chối”.
Vẻ mặt Thác Bạt Yêu Yêu lập tức trở nên u ám.
Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”
Thác Bạt Yêu Yêu cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Chuyện giữa tiên tổ với Kiếm Chủ Nhân Gian… Năm đó tiên tổ về tới gia tộc đã yêu cầu người trong tộc đi giúp đỡ, nhưng người trong tộc không đồng ý, không chỉ vậy, bọn họ còn sợ tiên tổ làm liên lụy tới người trong tộc, vậy nên giam tiên tổ lại…”
Diệp Quân nhíu mày.
Thác Bạt Yêu Yêu trầm giọng nói: “Do đó tiên tổ buồn bực không vui… Tuy Kiếm Chủ Nhân Gian sau đó cũng bình yên vô sợ, nhưng tiên tổ không còn mặt mũi gặp ông ấy, cuối cùng buồn bực mà chết… Nhà họ Thác Bạt ta cũng sợ đắc tội với Kiếm Chủ Nhân Gian nên vẫn luôn che giấu chuyện này…”
Diệp Quân trầm mặc, hắn không ngờ chuyện lại là vậy.
Tiểu Tháp đột nhiên cũng nhẹ giọng nói: “Lúc trước có lẽ tiểu chủ đã đi xem”.
Kiếm Chủ Nhân Gian từng quay lại Thanh Châu mấy lần, nhưng không đến nhà họ Thác Bạt.
Một nỗi tiếc nuối!
Diệp Quân cũng hơi bùi ngùi, đúng là đời người vô thường!
Diệp Quân nhìn về phía Thác Bạt Yêu Yêu, hắn chỉ tay, một kiếm ý đột nhiên tiến vào giữa trán Thác Bạt Yêu Yêu.
Thác Bạt Yêu Yêu nghi hoặc: “Đây là gì?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Đây là một sợi kiếm ý của ta, thời khắc nguy cấp, cô có thể gọi ta tới”.
Nghe Diệp Quân nói vậy, đám cường giả nhà họ An ở giữa sân lập tức lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Gọi Diệp Quân tới ư?
Chuyện này tương đương với việc ở vũ trụ Quan Huyên, Thác Bạt Yêu Yêu là vô địch!
Hơn nữa, sau khi lãnh đạo cấp cao của thư viện Quan Huyên nhận được tin này, nhất định sẽ âm thầm chiếu cố Thác Bạt Yêu Yêu. Nói cách khác, tương lai của Thác Bạt Yêu Yêu sẽ một bước lên mây.
Thác Bạt Yêu Yêu trừng mắt nhìn: “Chỉ có thể gọi một lần thôi sao?”
Diệp Quân cười nói: “Cô muốn gọi mấy lần?”
Thác Bạt Yêu Yêu do dự, nói: “Ta… Ta muốn gọi hai lần…”
Nghe Thác Bạt Yêu Yêu nói vậy, đám cường giả nhà họ An lập tức bất mãn, cô nhóc này tham lam thật đấy!
Diệp Quân tò mò: “Tại sao?”
Thác Bạt Yêu Yêu nhìn lướt qua An Khinh Hàn bên cạnh, nói: “Khinh Hàn là bạn tốt nhất của ta, chúng ta đã từng nói, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cho nên, ta muốn cô ấy cũng có một lần…”
Nghe Thác Bạt Yêu Yêu nói vậy, đám cường giả nhà họ An lập tức xấu hổ.
An Khinh Hàn nhẹ nhàng nắm chặt tay Thác Bạt Yêu Yêu, mỉm cười: “Ta không cần đâu”.
Nghe Thác Bạt Yêu Yêu nói vậy, Diệp Quân hơi bất ngờ, xã hội này, có rất nhiều lúc, có nạn cùng chịu rất dễ, có phúc cùng hưởng thì thật sự quá khó.
Cô gái nhỏ trước mặt lại có thể nghĩ cho bạn mình, thật hiếm có.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía An Khinh Hàn, xòe tay, một sợi kiếm ý cũng tiến vào giữa trán An Khinh Hàn.
Thấy cảnh tượng này, người nhà họ An lập tức mừng như điên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...