Hậu Duệ Kiếm Thần
Nghe thế, Thanh Tri ở bên cạnh nhìn Diệp Quân, gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười.
Lâu Đắc Nguyệt nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu: “Được”.
Thật ra Diệp Quân cũng muốn nghiên cứu thời không đặc biệt này với người khác, dù sao suy nghĩ của bản thân cũng có hạn, nếu nghiên cứu cùng với vài người tài năng, không chừng có thể nghiên cứu ra càng nhiều phương pháp.
Thanh Tri và Lâu Đắc Nguyệt trước mặt này chắc chắn là người rất thích hợp.
Diệp Quân cũng chia sẻ kiếm kỹ Diên Trì Nhất Kiếm của mình với Thanh Tri và Lâu Đắc Nguyệt, sau khi nhìn thấy Diên Trì Nhất Kiếm của Diệp Quân, hai cô gái đều cực kỳ ngạc nhiên.
Lâu Đắc Nguyệt trầm giọng nói: “Diệp công tử, kiếm kỹ này của ngươi rất mạnh”.
Thanh Tri cũng gật đầu, vẻ mặt khá nghiêm túc: “Cả thế hệ trẻ của tộc Tiên Linh cũng chỉ có Thánh Tử và Thánh Nữ có thể đỡ được kiếm kỹ này của ngươi”.
Nói đến đây, cô ấy nhìn Diệp Quân mỉm cười nói: “Các ngươi đánh công bằng nên ta sẽ không tiết lộ kiếm kỹ này của ngươi cho người trong tộc đâu”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Hai người nghĩ kiếm kỹ của ta cần cải tiến gì không?”
“Có!”
Hai người kia đồng thanh nói.
Vừa nói xong, hai cô gái nhìn nhau, sau đó bật cười.
Lâu Đắc Nguyệt nói: “Cô nói trước đi”.
Thanh Tri lại cười nói: “Cô nói trước đi”.
Lâu Đắc Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Diệp công tử, kiếm kỹ của người có ba điểm đáng sợ, một là sự thần bí của kiếm kỹ này, vì nó xuất hiện mà chẳng có sự báo trước nào, cho dù là cường giả tám phần thần tính cũng chưa chắc có thể đỡ được. Thứ hai là khả năng đoán trước của kiếm kỹ của ngươi, ý thức chiến đấu của ngươi rất đáng sợ, một khi ý thức chiến đấu của đối phương không bằng ngươi thì đối thủ sẽ không có sức đánh trả khi đối mặt với kiếm kỹ bí ẩn này của ngươi… Điểm đáng sợ thứ ba là sức mạnh thời không này, thời không này áp chế hết tất cả thời không hiện có…”
Nói đến đây cô ấy từ tốn đứng dậy: “Hai điểm đáng sợ đầu, Diệp công tử gần như đã làm đến cực hạn mà hiện giờ có thể làm được, nhưng Diệp công tử chưa sử dụng hết sự áp chế của thời không này”.
Diệp Quân hơi thắc mắc: “Sự áp chế thời không?”
Lâu Đắc Nguyệt gật đầu: “Như chúng ta đều biết, thế giới chúng ta đang sống chỉ là một thời không mặt phẳng, nhưng thời không lại vô cùng nặng nề, cho dù thời không đặc biệt của Diệp công tử có thể áp chế những thời không này thì cũng có thể làm nô dịch cho những thời không này”.
Nghe thế Diệp Quân lập tức cảm thấy có hứng thú: “Nô dịch thời không?”
Lâu Đắc Nguyệt gật đầu: “Đúng thế, để thời không vô hạn này phối hợp với ngươi…”
Diệp Quân híp mắt: “Vực”.
Ánh mắt Lâu Đắc Nguyệt lóe lên tia ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Thật ra trước khi đi cô cô đã nhắc ta thử sử dụng đến vực, nhưng bà ấy không nói gì nhiều”.
Lâu Đắc Nguyệt gật đầu, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, kiếm đạo của ngươi cao thâm như vậy hẳn là đã lĩnh ngộ kiếm vực, ta có ý kiến, ngươi có thể để kiếm vực của ngươi dung hợp với thời không vô tận này và thời không đặc biệt của ngươi, để tạo ra một kiếm vực thời không đặc biệt, ta nghĩ sẽ cực kỳ khủng khiếp”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...