Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu ta dùng kính vũ trụ này cùng với kiếm Thanh Huyên thì có phải là có thể chỉ đâu đánh đó không?”
Tiểu Tháp: “…”.
Diệp Quân không đùa, hắn nghiêm túc vì hắn nghĩ đây hoàn toàn là việc có thể làm.
Nói cách khác, phối hợp với kính vũ trụ này, hắn có thể giết người khi cách người đó vài trăm vạn tinh vực.
Chỉ cần biết vị trí của ngươi thì ngươi sẽ chết.
Một loại kiếm kỹ hoàn toàn mới đang nảy sinh trong đầu Diệp Quân.
Lâu Đắc Nguyệt dẫn hai người Diệp Quân đi vào phòng, căn phòng rất tao nhã, một bàn trà, hai giá sách, trên giá sách có đầy sách cổ.
Lâu Đắc Nguyệt bỗng nói: “Diệp công tử, mời ngồi”.
Diệp Quân thu hồi lại tầm mắt từ trên giá sách, sau đó ngồi xuống đối diện hai cô gái, hắn hơi tò mò: “Lâu cô nương, mấy cuốn sách cổ này là của thời đại văn minh Thần Tri à?”
Lâu Đắc Nguyệt gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nói: “Ta có thể đọc không?”
Lâu Đắc Nguyệt nhìn Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên là được”.
Thanh Tri ở bên cạnh bỗng hơi bất mãn: “Đắc Nguyệt, cô đúng là bất công đấy, năm đó ta đến đây phải mất một thời gian dài cô mới đồng ý cho ta xem, mà bây giờ Diệp công tử vừa đến là cô đã đồng ý… đúng là tức chết”.
Lâu Đắc Nguyệt liếc nhìn Thanh Tri, không nói gì.
Thật ra những cuốn sách cổ đó rất quý giá vì có một số cách tu luyện thần thông của nền văn minh thời đại Thần Tri. Ngoài những người của nền văn minh Thần Tri, về cơ bản là không thể truyền lại cho văn minh khác, nhưng không có cách nào, Diệp Quân trước mặt cô ấy quá hào phóng, Quan Huyên Pháp đó vô cùng nghịch thiên, người ta nói tặng là tặng, cô ấy sao có thể keo kiệt được?
Lâu Đắc Nguyệt rót cho Diệp Quân một tách linh trà, sau đó nói: “Diệp công tử, nghe nói ngươi là người truyền thừa của Thần Nhất?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Lâu Đắc Nguyệt khẽ nói: “Thần Nhất quả là một người rất giỏi, đáng tiếc”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Lâu cô nương cũng biết Thần Nhất à?”
Lâu Đắc Nguyệt gật đầu: “Năm đó từng gặp một lần”.
Nói đến đây, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử muốn lập lại một trật tự vũ trụ mới ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Lâu Đắc Nguyệt muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Lâu cô nương cứ nói thẳng”.
Lâu Đắc Nguyệt trầm giọng nói: “Diệp công tử, thứ cho ta nói thẳng, việc thiết lập một trật tự vũ trụ có lẽ rất khó. Ngươi cũng biết các thế lực trong vũ trụ rất phức tạp, mỗi thế lực đều có một lợi ích, muốn hợp nhất tất cả các thế lực lại, khiến họ tuân theo một quy tắc trật tự… rất khó”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta biết”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tinh Cầu Cô Độc
2. Tớ Và Cậu Ấy Không Thân
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái!
=====================================
Thanh Tri ở bên cạnh cũng nói: “Ta cũng nghĩ có thể thử”.
Lâu Đắc Nguyệt nhìn Thanh Tri, Thanh Tri mỉm cười nói: “Thật ra trật tự của Thần Nhất không thể nói là thất bại hoàn toàn, ít nhất trong khoảng thời gian của ông ta, vũ trụ Thần Nhất của ông ta phát triển rất tốt, thu hút vô số cường giả đến, hơn nữa Vũ Trụ Kiếp của vũ trụ Thần Nhất thực sự đã bị trì hoãn… Thế nên ta nghĩ rằng vũ trụ và vạn vật không phải không thể cùng tồn tại. Tất nhiên, điều đó cũng rất khó khăn vì vạn vật, mọi sinh linh đều ích kỷ, mọi người đều muốn trở nên mạnh nhất, mà muốn trở thành kẻ mạnh nhất thì phải cướp bóc, tranh giành vũ trụ, một khi cướp bóc tranh giành quá mức, vũ trụ sẽ phản tác dụng…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...