Hậu Duệ Kiếm Thần
Tiểu Tháp khẽ thở dài: “Cướp đoạt, mỗi sinh linh trên vũ trụ đều cướp đoạt vũ trụ một cách tàn ác. Nếu còn tiếp tục như thế thì không một vũ trụ nào có thể tồn tại được cả. Nếu nhìn từ góc độ con người, thật ra Vũ Trụ Kiếp là sự trừng phạt với muôn nghìn chúng sinh, nhưng lại phù hợp với nhân quả luân hồi của Đại Đạo”.
Diệp Quân khẽ thở dài.
Tiểu Tháp chợt nói: “Lúc trước ngươi nói ngươi muốn thử một cách là cách gì? Có thể nói ta nghe thử không?”
Diệp Quân mỉm cười: “Nói sau đi!”
Tiểu Tháp lại nói: “Cho dù thế nào, ngươi có thể nghĩ thế này, đây là thử thách cô cô váy trắng, cha ngươi và ông nội ngươi giao cho ngươi, nếu ngươi có thể giải quyết được chuyện này chắc chắn họ sẽ rất vui, còn nếu ngươi không thể giải quyết cũng chẳng sao, có chuyện gì họ sẽ xuất hiện gánh vác”.
Diệp Quân cười to: “Tháp gia, ngươi nói với ta như thế không sợ ta lười biếng, không có chí cầu tiến sao?”
Tiểu Tháp nói: “Thật ra cái gì thằng nhóc ngươi cũng biết cả”.
Diệp Quân cười khẽ, không nói gì.
Tiểu Tháp cũng thở dài, thằng nhóc này thật sự quá thông minh, không dễ lừa.
Diệp Quân nằm xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn lên tinh không sâu thẳm: “Tháp gia, mỗi người đều có lý tưởng của riêng mình, chắc là ngươi cũng có, lý tưởng của ngươi là gì?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Nhìn ngươi trưởng thành, sau đó lang bạt cùng chủ nhân”.
Diệp Quân chớp mắt: “Đợi ta trưởng thành?”
Tiểu Tháp nói: “Thật ra chủ nhân bảo ta đi theo ngươi, ngoài việc rèn luyện ngươi còn là rèn luyện ta, đương nhiên cũng là tin tưởng ta”.
Diệp Quân mỉm cười: “Ta cảm thấy ngươi không tu luyện gì cả”.
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ta tu luyện làm gì? Nếu xuất hiện một người ngay cả ông nội và cha ngươi đều không đánh lại, chẳng lẽ ta còn có thể thắng? Nếu không có thì ta tu luyện còn ý nghĩa gì nữa? Dù sao đánh nhau cũng không phải ta đánh! Đối với ta thực lực đủ dùng là được rồi”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Ngươi mới thật sự là lười biếng”.
Tiểu Tháp nói: “Còn ngươi thì sao? Lý tưởng của ngươi là gì?”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Mạnh hơn cha và cô cô váy trắng”.
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Có phải khó lắm không?”
Tiểu Tháp nói: “Muốn mạnh hơn cha ngươi thì có khả năng, nhưng muốn mạnh hơn cô cô váy trắng của ngươi… Ta cảm thấy hơi khó”.
Diệp Quân cười nói: “Là rất khó, nhưng ta vẫn muốn thử xem sao”.
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Nói đi cũng phải nói lại, cô cô váy trắng của ngươi có trở thành thần trong lòng ngươi không?”
Diệp Quân im lặng, nụ cười dần biến mất.
Mạnh hơn cô cô váy trắng?
Không thể không nói, dù là nghĩ thế, nhưng hắn vẫn có một cảm giác vô cùng bất lực.
Tiểu Tháp nói: “Xem ra ít nhiều gì vẫn có ảnh hưởng”.
Diệp Quân gật đầu, như nghĩ đến điều gì, hắn chợt nói: “Cha không đánh lại cô cô váy trắng sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...