Hậu Duệ Kiếm Thần
Diệp Quân cười nói: “Vâng!”
Người đàn ông áo trắng nhìn về phía Diệp Quân, ông ấy mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên đột nhiên xuất hiện trong tay ông ấy, ông ấy trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đưa kiếm Thanh Huyên cho Diệp Quân: “Con cầm lấy”.
Diệp Quân đang định từ chối, nhưng người đàn ông lại nói: “Có thể không sử dụng, nhưng không thể không có”.
Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó cười đáp: “Vâng ạ!”
Dứt lời hắn nhận lấy kiếm Thanh Huyên.
Người đàn ông áo trắng nói đúng, có thể không dùng nhưng không thể không có.
Người đàn ông cười khẽ: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân chợt nhớ ra điều gì đó, hắn vội nói: “Đợi đã”.
Dứt lời, hắn nhìn về phía người phụ nữ: “Cô cô, con có chuyện muốn học hỏi từ người”.
Người phụ nữ váy trắng im lặng nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân hơi nghi ngờ, cô cô làm vậy là có ý gì?
Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Bà ấy sợ cậu hỏi một vài vấn đề quá nhỏ bé”.
Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.
Lúc này người phụ nữ chợt cất lời: “Hỏi đi”.
Diệp Quân gật đầu rồi nói: “Cô cô, con đã biết cách khống chế sức mạnh của thời không đặc biệt mà người để lại rồi, người chỉ bảo cho con với…”
Dứt lời hắn mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm xuất hiện, bên trong thanh ý kiếm này chứa đựng sức mạnh thời không vô cùng đặc biệt.
Người phụ nữ váy trắng nhìn thoáng qua thanh ý kiếm kia, nhưng cũng không nói gì.
Diệp Quân hơi lo lắng.
Lúc này người phụ nữ váy trắng cất lời: “Làm như thế cũng không phải không được, nhưng con có thể thử dung hợp thời không kia vào trong kiếm vực của con”.
Kiếm vực!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Có thể ư?”
Người phụ nữ đáp: “Cứ thử xem?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi gật đầu: “Được”.
Người phụ nữ đột nhiên mở lòng bàn tay, thanh ý kiếm trong tay Diệp Quân lập tức bay vào tay bà ấy, bà ấy nhìn thanh ý kiếm trong tay, sau đó nói: “Muốn mượn dùng sức mạnh của thời không đặc biệt này cũng được thôi, nhưng con phải hiểu đây không phải sức mạnh của bản thân con, vì thế con phải biết sáng tạo, sáng tạo thời không…”
Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi: “Sáng tạo thời không?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Cảm nhận tỉ mỉ, sau đó nắm trong tay bản chất của nó, cuối cùng tạo ra cái mới… Đây là một phương pháp và kỹ xảo, con có thể học”.
Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu rồi”.
Mô phỏng trước, sau đó thì sáng tạo.
Người phụ nữ gật đầu: “Cố lên”.
Dứt lời bà ấy mở lòng bàn tay, gần trăm chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.
Những chiếc nhẫn này đều là bà ấy có được sau khi giết người lúc nãy, đương nhiên bà ấy không quan tâm đến nó, đây là cố ý giữ lại cho Diệp Quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...