Hậu Duệ Kiếm Thần
Nhà họ Thần bị diệt.
Tin tức này khiến các cường giả nhà họ Thần khác ngồi bệt xuống, mặt xám như tro đầy tuyệt vọng.
Thật sự tuyệt vọng.
Thần Khởi ngã quỵ xuống đất. Cơ nghiệp triệu năm của nhà họ Thần bay biến rồi ư?
Chết trong tay ông ta!
Ông ta sao có thể phụ lòng tổ tiên con cháu trong nhà?
Thần Khởi bỗng phát ra tiếng cười điên cuồng, quát tháo Diệp Quân: “Chín phần thần tính! Ha ha… Chín phần thần tính… Diệp Quân, sao ngươi không nói người sau lưng ngươi có chín phần thần tính? Sao ngươi không nói?!”
Hắn nhíu mày.
Trấn Thiên ở xa lại nói: “Ta nói rồi mà, tại ông không nghe!”
Thần Khởi: “…”
Ông ta cười ngây dại.
Đúng vậy, Trấn Thiên đã từng nói, nhưng ông ta có tin không?
Không.
Trên đời này làm thế nào có được đại lão chín phần thần tính?
Sao mà có được?
Nhưng thực tế nói rằng có.
Nên ông ta thua rồi.
Thua hoàn toàn.
Bên kia, hai yêu vương của khu vực Cổ Hoang cũng hoảng sợ không thôi.
Người phụ nữ kia dùng một kiếm tiêu diệt toàn bộ nhà họ Thần.
Chẳng lẽ là đại lão chín phần thần tính?
Bỗng người phụ nữ chậm rãi nhìn họ: “Khu vực Cổ Hoang… Không cần chỉ, ta biết nó ở đâu”.
Bà ấy khép ngón tay, gọi kiếm Hành Đạo bay ra.
Đúng lúc này, một khí tức xa xưa ùa ra khắp đất trời, một âm thanh già nua vang lên: “Các hạ, liệu có thể nương tay?”
Cự Mang nghe vậy thì mừng rỡ.
Là yêu thần!
Người phụ nữ chỉ nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi”.
Bà khép tay lại hạ xuống.
Kiếm Hành Đạo bay ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...