Hậu Duệ Kiếm Thần
Trấn Thiên và các cường giả Trấn tộc cũng đang quan sát hai người áo trắng kia.
Bọn họ như kiến bò trên chảo, bởi họ đã triệu hồi linh hồn tổ tiên, một vị đại lão siêu đẳng đã đến bán bộ chín phần thần tính.
Nếu hai người kia chưa đạt đến đẳng cấp ấy hoặc chỉ ngang bằng thì tuyệt đối không có phần thắng.
Câu hỏi là hai người này đã đến cảnh giới đó chưa?
Bọn Trấn Thiên ôm lòng nghi ngờ.
Bởi không ai cảm nhận được khí tức của bên đối phương.
Thần Khởi cũng nhìn hai người kia không chớp mắt, tuyệt đối không tin bọn họ đã đạt đến chín phần thần tính.
Chín phần ư?
Bao nhiêu năm qua chỉ có Thần Nhất đạt đến cảnh giới này, mà ông ta còn là người nhà họ Thần!
Người ngoài sao có thể làm được?
Tuyệt đối không thể!
Một lần nữa âm thầm khẳng định, Thần Khởi dần bình tĩnh lại, môi cong lên thành nụ cười nhạt.
Bên kia, Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng một hồi mới mở miệng: “Cha”.
Đối phương đúng là cha của hắn.
Dung mạo giống như đúc, không có gì khác biệt.
Kiếm Chủ Nhân Gian nghe vậy thì cười lớn: “Ngươi gọi ta là cha?”
Diệp Quân trợn mắt: “Có vấn đề gì sao?”
Thấy Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn sang, người phụ nữ kế bên nói: “Nhận đứa con này cũng không lỗ gì”.
Hai cha con hết biết nói gì.
Diệp Quân nhìn sang, cảm thấy cha vẫn là cha, nhưng mà hình như ký ức có vấn đề.
Kiếm Chủ Nhân Gian cũng đang nhìn hắn. Ông ấy không quá bất ngờ khi nghe Diệp Quân gọi mình là cha, dẫu sao đi theo người phụ nữ kia suốt bao lâu, có đần thì cũng đoán được một vài.
Đã vậy, dáng dấp thanh niên này lại cực kỳ giống ông ấy.
Bỗng có tiếng bước chân vang lên trong hư không.
Mọi người ngẩng đầu lên, thấy Thần Hạo – tổ tiên nhà họ Thần – đang chậm rãi đi xuống.
Tuy ông ta không thả uy áp nhưng ai nấy đều có cảm giác áp bách đến nghẹt thở.
Đây là bán bộ chín phần thần tính!
Là ngưỡng cửa thế nhân không thể vượt qua!
Sắc mặt Trấn Thiên trở nên phức tạp. Gã đã có tám phần thần tính, nhưng đến bây giờ mới nhận ra khoảng cách với chín phần to lớn đến nhường nào.
Có thể nói là không bằng kiến cỏ.
Gã nhìn hai người áo trắng kia, biết rằng Trấn tộc tồn tại hay diệt vong đều nằm trong tay bọn họ.
Thần Hạo thì không biết cảm nhận được gì từ hai người kia mà nhíu mày.
Người phụ nữ váy trắng không nhìn Thần Hạo mà nói với Diệp Quân: “Con không cần quá khắt khe việc gọi người hay không, cứ tùy tâm là được rồi, hiểu chưa?”
Hắn hỏi lại: “Tùy tâm là sao?”
Người phụ nữ: “Muốn gì làm đó”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...