Lúc Diệp Quân đang định ra tay chém chết, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.
Diệp Quân khẽ cau mày, xoay người nhìn sang, cách đó không xa có một cô gái đang bước tới, cô gái mặc váy hồng, xinh đẹp diễm lệ.
Lúc này, Mộc Nguyên trầm giọng nhắc nhở: “Âm Thú”.
Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, không nói gì, lặng lẽ chờ đợi cô gái nói tiếp.
Cô gái cúi người về phía Diệp Quân: “Mong Diệp công tử tha cho Dương Thú một con đường sống, hai người bọn ta bằng lòng đi theo Diệp công tử…”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không cần”.
Dứt lời, hắn vung kiếm lên.
Xoẹt!
Hư ảnh bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng.
Sắc mặt cô gái lập tức trở nên dữ tợn, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, nắm chặt hai tay, nhưng lại không ra tay.
Diệp Quân thản nhiên nhìn cô gái: “Lúc Dương Thú định cướp bóc, ngươi ở trong bóng tối, tại sao ngươi không ra ngăn cản?”
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Đánh thắng thì giết, không đánh được thì cầu xin tha thứ sao?”
Cô gái hơi cúi đầu, không để Diệp Quân nhìn thấy được nỗi căm hận trong mắt cô ta.
Diệp Quân đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, một thanh kiếm chợt giết về phía cô gái, sắc mặt cô gái nhanh chóng biến đổi, không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay cô ta tung ra một chiêu, một luồng khí tức đáng sợ bộc phát từ trong cơ thể cô ta, nhưng trong phút chốc đã bị đâm bởi kiếm Thanh Huyên, thanh kiếm xuyên thẳng qua ngực cô gái.
Cô gái không thể tin nổi nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi…”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không sợ ngươi trả thù, tuy nhiên, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội này”.
Dứt lời, hắn vung kiếm.
Xoẹt!
Cô gái nhanh chóng bị nuốt chửng bởi kiếm Thanh Huyên.
Diệp Quân cất hai chiếc nhẫn không gian, sau đó xoay người rời đi.
Tại chỗ, Mộc Nguyên thấp giọng thở dài, sắc mặt phức tạp.
Khi hai tổ thú Âm Dương đi theo Thần Nhất, chúng vô cùng cung kính khiêm tốn, hơn nữa, khi đó, bọn chúng quản lý tất cả yêu thú trong vũ trụ Thần Nhất, tính cách rất tốt. Ông ta không ngờ rằng, hai tổ thú Âm Dương hôm nay lại tham lam như vậy.
Quả nhiên, ai rồi cũng khác.
Nhân tính!
Lúc này Mộc Nguyên chợt hiểu tại sao Thần Nhất lại không đích thân xử lí những người này.
Bởi vì thất vọng!
Rất thất vọng!
Khi nhân tính không bị ràng buộc, thì sẽ lộ ra bản chất thật.
Việc dùng tình yêu để cảm hóa tất cả mọi người trên thế giới là hoàn toàn vớ vẩn, chỉ có tài năng và ý chí kiên cường mới có thể trấn áp được bản tính xấu xa của con người. Nghĩ đến đây, Mộc Nguyên không khỏi quay đầu nhìn về chỗ Diệp Quân ở phía xa. Ông ta phát hiện ra một điều, Diệp Quân bình thường rất dễ nói chuyện, tính tình cũng rất tốt, nhưng khi người này trở nên tàn nhẫn thì cũng rất tàn nhẫn, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...