Hậu Duệ Kiếm Thần

Nhưng hắn cũng thấy hơi lo lắng.

Vì hắn không đi theo thần tính, thế sau khi đến cảnh giới Thần Đạo hắn phải tu luyện thế nào đây?

Đây là một vấn đề!

Diệp Quân lắc đầu tạm thời không nghĩ đến vấn đề này nữa, đi tốt con đường trước mắt mới là quan trọng nhất.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không xa xa rồi nói: “Mộc Nguyên tiền bối, còn bao lâu mới đến thế?”

Mộc Nguyên đáp: “Sắp rồi”.

Diệp Quân gật nhẹ đầu, hắn tăng tốc biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối tinh không.

Không lâu sau đó Diệp Quân đi tới một vùng tinh không tĩnh mịch, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, tinh quang xung quanh mờ tối như một vũng nước đọng, rất không bình thường.

Thần thức của Diệp Quân trải ra như một tấm lưới, sau đó hắn cau mày, vì lúc thần thức của hắn tiếp xúc với phạm vi cách đó nghìn trượng thì bị một sức mạnh vô hình ngăn cản.

Diệp Quân nhìn về phía xa, nơi đó trống không chẳng có gì cả. Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Diệp thiếu, có lẽ phía trước là Âm Dương Giới trong truyền thuyết”.


Âm Dương Giới!

Diệp Quân hỏi: “Là nơi ở của hai tổ thú Âm Dương à?”

Mộc Nguyên nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười hỏi: “Ông nghĩ chúng sẽ chịu nói chuyện với ta không?”

Mộc Nguyên cười khổ: “Không biết nhưng nếu chúng chịu giúp đỡ thì đó sẽ là một trợ lực lớn với cậu”.

Diệp Quân gật đầu, bây giờ hắn thật sự rất cần người giúp đỡ.

Cũng không thể dựa hết vào gia đình được!

Đương nhiên cảm giác dựa vào gia đình thật sự rất thoải mái.

Nghĩ đến đây Diệp Quân không khỏi cười ha hả, bây giờ hắn rất hiểu cảm giác của cha năm đó.


Sinh ra trong một gia đình thế này, ngươi không muốn làm vua dựa dẫm cũng khó!

Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã tiến vào Âm Dương Giới, vừa tiến vào Âm Dương Giới hắn đã cảm nhận được hai hơi thở cực kỳ mạnh mẽ. Sau đó một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hư ảnh như có sức mạnh gì đó bao phủ nên vô cùng mơ hồ, không nhìn rõ lắm.

Hư ảnh nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Lúc này Mộc Nguyên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân.

Mộc Nguyên chắp tay rồi nói: “Thú Thánh đại nhanh, đây là Diệp công tử, chính là người thừa kế của Thượng Thần”.

Hư ảnh cất lời: “Có thần ấn không?”

Sắc mặt Mộc Nguyên hơi khó coi, vì thần ấn đã bị cướp đi rồi, ông ta thoáng do dự rồi nói: “Có thần đồ”.

Hư ảnh cau mày: “Thần đồ là cái gì?”

Thần đồ: “???”

Thấy đối phương không biết thần đồ, Mộc Nguyên nhất thời hơi lúng túng, vậy phải làm sao đây? Ông ta không còn cách nào khác chỉ có thể nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi lấy quyển cổ tịch màu đen kia ra.

Thấy cổ tịch màu đen, hư ảnh kia chậm rãi siết chặt hai tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui