Hậu Duệ Kiếm Thần
Đà Quan lão nhân muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nhìn về phía ông ta: “Nói đi”.
Đà Quan lão nhân trầm giọng nói: “Chắc chắn là cô ta đến từ nhà họ Thần, nhưng Thượng Thần từng nói có trở về nhà họ Thần hay không là do cô ta tự quyết định…”
Nói đến đây ông ta nhìn về phía cô gái váy trắng.
Cô gái váy trắng im lặng một lúc lâu rồi nói: “Trở về”.
Dứt lời cô ta nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó vẫn quyết định giúp người giúp cho trót: “Ta dẫn cô đến nhà họ Thần một chuyến, nhưng mà… theo ta được biết quan hệ giữa Thần Nhất và nhà họ Thần không hoà thuận cho lắm, vì thế e rằng quan hệ giữa cô và nhà họ Thần cũng thế, chuyến đi lần này có thể sẽ gặp rất nhiều biến cố…”
Cô gái váy trắng gật đầu: “Ta biết, nhưng ta vẫn muốn đi về xem sao, vì chỉ có trở về nơi đó ta mới có thể biết được rốt cuộc ta là ai”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì đi đến nhà họ Thần một chuyến thôi!”
Dứt lời hắn nhìn về phía Đà Quan lão nhân trước mặt: “Ông biết làm sao để trở về nhà họ Thần không?”
Đà Quan lão nhân lắc đầu: “Không biết, ta chưa đến nhà họ Thần bao giờ cả”.
Diệp Quân gật đầu sau đó muốn dẫn mọi người rời đi.
Chỉ có thể đi tìm Triệu Lão thôi.
Lúc này Đà Quan lão nhân chợt nói: “Đợi đã!”
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Đà Quan lão nhân, ông ta chần chừ một lúc rồi nói: “Có thể tha cho ta không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không thể”.
Sau đó hắn dẫn Nhị Nha, Tiểu Bạch và cô gái váy trắng rời đi.
Nét mặt Đà Quan lão nhân trở nên cứng đờ, đợi sau khi mấy người nhóm Diệp Quân đi xa, sắc mặt ông ta thoáng chốc trở nên u ám: “Hãy đợi đó! Đợi đó!”
Nói xong ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, gằn giọng nói: “Kiếm khí đáng chết này, người phụ nữ chết tiệt…”
Còn chưa nói hết câu thì kiếm khí trong người ông ta đột nhiên rung lên.
Oanh!
Đà Quan lão nhân cứ thế bị giết chết.
Đà Quan lão nhân: “…”
…
Ở một nơi khác, Diệp Quân dẫn cô gái váy trắng và Nhị Nha chậm rãi bước đi trong tinh không.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái váy trắng bên cạnh, thấy nét mặt ủ rũ và dáng vẻ im lặng không nói một lời của cô ta, hắn chần chừ một lúc rồi nói: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, đợi đến nhà họ Thần rồi có lẽ cô sẽ biết được mình là ai thôi”.
Cô gái váy trắng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ngươi”.
Diệp Quân cười nói: “Không có gì”.
Cô gái váy trắng hơi do dự, sau đó nói: “Chúng ta đi đến nhà họ Thần có thể sẽ gặp phiền phức gì không?”
Diệp Quân gật đầu: “Có thể là sẽ có”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...