Hậu Duệ Kiếm Thần
Diệp Quân trở lại vũ trụ Thần Nhất, hắn dẫn theo Nhị Nha và Tiểu Bạch đi tới tinh không nơi Đà Quan lão nhân đang ở một lần nữa!
Đà Quan lão nhân vẫn còn ở đây!
Dẫu sao kiếm khí của cô gái váy trắng cũng đã trói buộc lại ông ta ở nơi này.
Thấy ba người nhóm Diệp Quân, sắc mặt Đà Quan lão nhân thoáng chốc thay đổi, ông ta hơi hoảng sợ nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch: “Các người…”
Đương nhiên ông ta sẽ không quên đây là hai người đã cướp quan tài mà ông ta bảo vệ đi trước đây.
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, lạnh nhạt nói: “Chúng ta làm sao?”
Đà Quan lão nhân: “…”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Ông già, ta muốn hỏi thăm ông chuyện này”.
Nghe thấy thế Đà Quan lão nhân quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, khi nhìn thấy hắn, ông ta nhất thời sa sầm mặt: “Ngươi…”
Diệp Quân lập tức gọi cô gái váy trắng ra, khi nhìn thấy cô gái váy trắng sắc mặt Đà Quan lão nhân thoáng chốc thay đổi.
Diệp Quân hỏi: “Cô ta là ai”.
Sắc mặt Đà Quan lão nhân tái mét, ông ta cúi đầu không dám nói một lời.
Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên lạnh như băng: “Ta cho ông một cơ hội cuối cùng”.
Đương nhiên hắn không có chút thiện cảm nào với ông già trước mắt cả, lúc trước người này không nói một lời đã muốn đánh hắn. Lúc đó hắn không đánh lại nên chỉ có thể chọn chạy trốn, mà lần này hắn đến đây không chỉ là muốn hỏi lai lịch của cô gái này mà còn muốn trả thù nữa.
Nhưng hắn không ngờ người này lại bị nhốt ở đây.
Thấy sát khí loé lên trong mắt Diệp Quân, Đà Quan lão nhân thầm thấy sợ hãi, ông ta nhìn thoáng qua cô gái váy trắng, chần chừ một lúc rồi nói: “Cô ta là người của nhà họ Thần”.
Diệp Quân cau mày: “Nhà họ Thần?”
Đà Quan lão nhân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Cùng một gia tộc với Thần Nhất ư?”
Đà Quan lão nhân lại gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân quay đầu nhìn thoáng qua cô gái váy trắng: “Nàng là người của Thần tộc à?”
Nhưng Đà Quan lão nhân lại lắc đầu: “Ta không biết”.
Diệp Quân cau mày, Đà Quan lão nhân vội vàng nói: “Ta chỉ biết cô ta đến từ nhà họ Thần chứ không biết cô ta có người trong tộc của Thượng Thần Thần Nhất hay không…”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Là Thần Nhất bảo ông trông chừng cô ta sao?”
Đà Quan lão nhân gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao?”
Đà Quan lão nhân lắc đầu: “Thượng Thần chỉ bảo ta trông chừng cô ta chứ không cho ta biết lý do tại sao, nhưng… Thượng Thần có căn dặn chỉ cần cô ta tỉnh lại thì ta có thể rời đi”.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái váy trắng hơi mờ mịt bên cạnh mình, khẽ thở dài, xem ra nếu muốn hiểu rõ hoàn toàn lai lịch của cô gái này thì chỉ có thể đi đến nhà họ Thần trong truyền thuyết kia thôi.
Nhưng hắn cũng biết quan hệ giữa Thần Nhất và nhà họ Thần này không được hoà thuận lắm, nếu cứ thế dẫn cô gái này đến đó e rằng sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cũng không thể để cô gái này ở bên cạnh mãi được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...