Hậu Duệ Kiếm Thần

Diệp Quân cũng không ngăn cản, mặc cho những người này rời đi.

Đối với hắn thì hắn thật sự không hề thiếu nhân tài, Tần Quan đào tạo ra rất nhiều nhân tài, muốn quản lý một Đạo Thị là chuyện quá đơn giản.

Triệu Lão chần chừ một lúc rồi nói: “Diệp thiếu…”

Diệp Quân cười nói: “Không sao đâu Triệu Lão, ông giúp ta theo dõi bọn họ, nếu bọn họ dám mang đồ của Đạo Thị đi thì thẳng tay giết”.

Triệu Lão gật đầu: “Được!”

Nói xong ông ta xoay người rời đi.

Diệp Quân nhìn mọi người đang rời đi ở phía xa, sau đó cũng xoay người đi mất.



Ở bên kia, Triệu Lão tìm đến mọi người.


Triệu Lão nhìn về phía người đàn ông trung niên dẫn đầu, trầm giọng nói: “Nhược Trấn, ngươi có ý gì?”

Người đàn ông trung niên tên Nhược Trấn cất giọng lạnh nhạt: “Triệu Lão, ông cảm thấy hắn ta có thể đối phó với khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc ư?”

Triệu Lão im lặng.

Dù thực lực mà Diệp Quân thể hiện ra vô cùng kinh khủng, nhưng dù sao đó cũng là khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc!

Thế lực lớn siêu cấp chân chính!

Nói thật thì ông ta cũng không có lòng tin tuyệt đối.

Nhưng ông ta biết Diệp công tử kia không hề kiêng sợ khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc.

Nhược Trấn cười khẩy: “Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch lại vọng tưởng khống chế Đạo Thị, nếu hắn ta hạ mình tôn trọng chúng ta một chút, trả thù lao phong phú hơn, có lẽ chúng ta sẽ suy xét đến chuyện có ở lại hay không, nhưng hắn ta vẫn luôn tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn như chúng ta cần hắn ta giữ mình lại vậy, đúng là buồn cười”.

Triệu Lão nhìn mọi người, thấy bọn họ đều có vẻ căm phẫn thì lắc đầu không nói gì thêm nữa.


Đám ngu xuẩn này là chưa thấy rõ tình thế!

Nhưng ông ta cũng có thể hiểu được, bình thường mấy người này kiêu căng đã quen, bây giờ đương nhiên không thích thấy người khác kiêu ngạo.

Có lẽ Diệp công tử kia không thể thắng được khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc, nhưng muốn tiêu diệt những người trước mắt vẫn là dễ như trở bàn tay.

Triệu Lão không nói gì thêm mà xoay người rời đi.

Nhược Trấn chợt nói: “Triệu Lão, ông thật sự muốn đi tới cùng với hắn ư?”

Triệu Lão xoay người nhìn về phía Nhược Trấn, Nhược Trấn nhìn chằm chằm ông ta: “Theo ta được biết khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc sắp có động tĩnh rồi. Khi đó có lẽ Diệp công tử này sẽ chết, bây giờ ông quay đầu vẫn còn kịp, nếu không đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi…”

Triệu lão lắc đầu, không nhiều lời thêm mà xoay người rời đi.

Nhược Trấn cười khinh thường: “Tự tìm đường chết”.

Sau đó dẫn mọi người rời đi.

Bọn họ cho rằng chắc chắn khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc sẽ không bỏ qua, mà nhất định Diệp công tử kia cũng sẽ không chống lại được hai thế lực lớn này, chỉ cần đến lúc đó Diệp Quân bị giết chết thì Đạo Thị vẫn sẽ nằm trong tay bọn họ.

Bọn họ hoàn toàn có thể im lặng theo dõi tình hình làm ngư ông đắc lợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui