Tuy nhiên, nhiều người đã bí mật đi theo Nhị Nha và Tiểu Bạch.
Không có cách nào, sự cám dỗ của Linh Tổ quá lớn.
Đạo binh quay người rời đi, chuyện này nhất định phải báo cáo cho cấp trên xử lý.
Quy tắc của thị trấn nhỏ quả thực khiến người bình thường không dám phá vỡ chúng, nhưng những người dám làm như vậy chắc chắn không phải là người bình thường.
Ở bên kia đường, Diệp Quân vẫn đang đối đầu với ba người Mạt Ách.
Nếu không mượn được kiếm Thanh Huyên, Diệp Quân cũng không ra tay, bởi vì không có ý nghĩa. Sở dĩ lúc trước hắn có thể giết bà chủ Hắc Điếm, hoàn toàn là bởi vì bà chủ quá ngu ngốc, ở quá gần hắn, không có bất kỳ phòng bị nào, nếu không, hắn rất khó giết được bà ta.
Nhưng vào lúc này, ba người Mạt Ách đều đề phòng hắn.
Diệp Quân nhìn ba người họ, thầm nghĩ thật đáng tiếc khi kiếm Thanh Huyên một đi không trở lại, nếu nó đi muộn hơn một chút thì hắn đã có thể giết chết ba vị thần linh này rồi.
Diệp Quân không lãng phí thời gian ở chỗ này nữa, xoay người rời đi.
Ba người Mạt Ách nhìn thấy Diệp Quân rời đi, không dám động.
Trầm mặc hồi lâu, Mạt Ách mới nói: “Ta đợi rời khỏi nơi này”.
Mặc kệ Diệp Quân khôi phục tu vi là do đâu, có thể khẳng định là người này có thể ở chỗ này khôi phục tu vi.
Quá nguy hiểm.
Nghe được lời của Mạt Ách, hai người còn lại liên tục gật đầu, nơi này thật sự là không thể ở lại nữa, nếu như Diệp Quân lại khôi phục tu vi, như vậy bọn họ chỉ có thể ở chỗ này chịu chết.
Ba người bọn họ vừa nói đi là đi, chắc chắn Diệp Quân cũng không dám ở nơi này quá lâu, dù sao Diệp Quân cũng vừa mới giết người của nhà họ Kỳ, nhà họ Kỳ nhất định sẽ không tha cho hắn.
Ngay khi ba người chuẩn bị rời đi, một người đàn ông trung niên đột nhiên từ cách đó không xa đi tới: “Ba người các ngươi chờ một chút”.
Ba người Mạt Ách quay đầu lại nhìn, người đàn ông trung niên đi tới trước mặt ba người, liếc nhìn ba người một cái rồi nói: “Ta là Kỳ Nguyên nhà họ Kỳ”.
Nhà họ Kỳ!
Ba người Mạt Ách nhìn nhau không nói gì.
Kỳ Nguyên bình tĩnh nói: “Ba người đoán không sai, lần này ta tới là vì tên thanh niên kia”.
Mạt Ách cười và nói: “Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, tên thanh niên tên Diệp Quân mới là người đã giết người nhà ông …”
Vừa nói, ông ta vừa nhanh chóng chỉ cách đó không xa: “Hắn vừa mới đi từ kia, hiện tại nếu như ông đuổi theo, nhất định có thể đuổi kịp”.
Kỳ Nguyên nhìn ba người bọn họ chằm chằm: “Ta tới tìm ba người các ông”.
Mạt Ách cau mày.
Kỳ Nguyên liếc nhìn ba người họ: “Theo như ta biết, người nhà họ Kỳ ta bởi vì nhận lời giúp ba người mới chuốc lấy phiền phức, có nghĩa là, cái chết của bà ta cũng tính là do ba người gián tiếp gây ra, đương nhiên không phải đến đây để báo thù ba người các ông, lấy tiền của người, làm việc cho người, đó là chuyện đương nhiên, nếu bà ta chết thì do bà ta ngu thôi”.
Ba người Mạt Ách không nói gì, chờ đợi.
Kỳ Nguyên tiếp tục nói: “Theo ta được biết, ba người các ông tới đây là vì truy sát thanh niên kia, ngẫm lại, ba người các ngươi chắc chắn biết lai lịch của thanh niên kia”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...