Nếu là người khác thì đó là giá trên trời, nhưng với hắn dĩ nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
Diệp Quân lấy năm mươi Tổ Nguyên ra đưa cho người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên nhanh chóng cất chúng đi, sau đó đưa vảy của chiến thú cho Diệp Quân, Diệp Quân cầm lấy, rồi đưa cho Ngao Thiên Thiên.
Ngao Thiên Thiên nhận lấy, hỏi: “Còn nhiều không?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu khẽ cười: “Thứ này vô cùng quý giá, ta có được một cái đã là may mắn lắm rồi”.
Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Người đàn ông trung niên do dự một chốc, sau đó nói: “Nhưng nếu ngươi có thuật dẫn đạo cổ xưa, có thể dùng vật này để tìm chiến thú đó, thậm chí có thể vào Sơn Hải Giới trong truyền thuyết”.
Diệp Quân hỏi: “Thuật dẫn đạo cổ xưa là gì?”
Người đàn ông trung niên giải thích: “Một loại thần thông đặc biệt, có thể tìm ra nguồn gốc”.
Diệp Quân lại hỏi: “Ông có thuật này không?”
Người đàn ông trung niên cười khổ: “Không có, nếu ta có thì ta đã lấy ra dùng rồi”.
Diệp Quân thấy hơi bất đắc dĩ, vì hắn nghĩ Ngao Thiên Thiên rất để tâm đến vảy chiến thú này.
Nhưng lúc này người đàn ông trung niên lại nói: “Có một người có lẽ biết người nào có”.
Diệp Quân vội hỏi: “Ai?”
Người đàn ông trung niên nói: “Đi theo ta”.
Nói xong ông ta đeo cái rương trúc trên lưng, sau đó dẫn hai người Diệp Quân đi về phía xa, đi qua mấy con đường, ba người đến trước một quán rượu nhỏ, quán rượu này hơi cũ kỹ, nói đúng hơn là khá đổ nát, chỉ có vài cái bàn gỗ.
Có một người phụ nữ đang nằm sấp đằng sau quầy, bà ta mặc một chiếc váy vải in hoa đơn giản, ăn mặc giản dị, nhan sắc cũng khá bình thường, không đến mức khuynh nước khuynh thành nhưng cũng không xấu.
Người đàn ông trung niên bước đến quầy, gõ nhẹ lên bàn, sau đó khẽ nói: “Bà chủ?”
Người phụ nữ bỗng mở mắt ra, vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên, mắt bà ta lập tức sáng lên, sau đó nhiệt tình nói: “Ông cần gì? Quả đào nguyên một ngàn năm? Hay là rượu đào tiên vạn năm? Nếu không đủ, ta vẫn còn, ta vừa mới nhập một lô hàng mới, có thể tăng tuổi thọ một ngàn năm…”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Bà chủ, tôi không đến mua đồ, tiểu huynh đệ này muốn nghe ngóng một chuyện ở chỗ ngươi…”
“Mẹ kiếp!”
Người phụ nữ bỗng đập một cái lên bàn, tức giận nhìn người đàn ông trung niên: “Không phải mua đồ mà ông gọi có rắm gì? Phá giấc ngủ của bà đây, nhanh cút đi…”
Người đàn ông trung niên hơi khó xử nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân đang định lên tiếng, người phụ nữ phất tay: “Cút, mau cút đi, mấy tên nghèo…”
Diệp Quân không nói gì, chỉ lặng im lấy năm Tổ Nguyên ra đặt lên bàn.
Người phụ nữ chớp mắt, sau đó cất Tổ Nguyên đi, bà ta nhìn Diệp Quân, thái độ lập tức thay đổi, vừa nhiệt tình vừa nịnh nọt: “Chàng trai, ngươi muốn nghe ngóng cái gì?”
Diệp Quân nói: “Thuật dẫn đạo cổ xưa”.
Người phụ nữ chớp mắt không nói gì.
Diệp Quân nói: “Không biết?”
Người phụ nữ cười nói: “Tất nhiên là ta biết chứ, nhưng chắc ngươi không mua nổi rồi”.
Diệp Quân hỏi: “Đắt lắm à?”
Người phụ nữ gật đầu, nghiêm túc nói: “Cực kỳ đắt”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...