Hậu Duệ Kiếm Thần
Sau khi nhìn Diệp Quân đi vào biển mây đen, bà lão quay người nhìn về phía xa, do dự một lúc rồi giơ một ngón tay ra, vẻ mặt căng thẳng, lo lắng bất an. Một luồng sáng màu vàng óng bỗng xuất hiện từ đầu ngón tay, sắc mặt bà lão thay đổi, bà ta rụt ngón tay lại như thể bị điện giật.
Lúc này một luồng sáng vàng bao quanh biển mây đen đó.
Vẻ mặt bà lão trở nên nghiêm trọng.
Người đã không còn ở đây nữa.
Nhưng sức mạnh phong ấn vẫn còn, hơn nữa còn khá mạnh.
Bà lão lặng đi một lúc rồi đưa tàu mây quay về.
…
Sau khi Diệp Quân đi vào biển mây đen, có ba người bỗng xuất hiện, hai nam một nữ, ba người này chính là tiên tổ thần linh của Mạt tộc, Tần tộc và Triệu tộc.
Người đàn ông trung niên đi đầu là Mạt Ách.
Lần này ba người đều đến.
Mạt Ách nhìn phía xa, nhíu mày: “Sao Diệp Quân này có thể đi vào Đạo Thị được…”
Tiên tổ thần linh nhà họ Triệu nói: “Cũng bình thường, dù sao người này cũng có truyền thừa của Thượng Thần”.
Mạt Ách trầm giọng nói: “Không thể ra tay ở bên trong…”
Tiên tổ thần linh nhà họ Triệu nhìn biển mây đen kỳ lạ đó, trầm tư hồi lâu mới nói: “Người này có truyền thừa của thầy, nếu để lộ thì sẽ bị các cường giả ngoài kia dòm ngó… Đi”.
Nói rồi ba người đi vào Đạo Thị.
Sau khi ba người đi vào, Đạo Thị bắt đầu tan biến.
Sở dĩ ba người đi vào là vì nơi mà Đạo Thị xuất hiện là ngẫu nhiên, nếu bây giờ không đi vào, một khi nó biến mất, cho dù là họ cũng khó tìm được.
Ngay lúc này có chuyện xảy ra, chỉ thấy Đạo Thị ở cách đó không xa vốn dĩ sắp biến mất bỗng trở nên rõ ràng…
Hóa ra là có một cô bé chậm rãi bước đến từ trong tinh không phía xa, cô bé còn ôm một vật thể màu trắng trong lòng.
Đại Hộ đến rồi.
Phải đợi một lát.
Không lâu sau, cô bé và vật thể màu trắng đó đi vào trong Đạo Thị.
Ở một bên khác, có hai người đang theo dõi mọi chuyện xảy ra.
Chính là người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng.
Người đàn ông áo trắng nhìn cô bé đó, khẽ nói: “Bọn họ… Thanh Nhi, muội quen với họ sao?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Từng bị muội đánh”.
Người đàn ông áo trắng: “…”
…
Sau khi Diệp Quân đi vào biển mây đen màu đen, cảnh tượng trước mắt hắn dần trở nên rõ ràng, là một trấn cổ đá xanh không tên, lạnh lẽo buồn tẻ, trời còn có mưa lất phất, mang đến cảm giác mát mẻ.
Diệp Quân bước đi trên con phố vắng vẻ, mặc cho cơn mưa lạnh như băng rơi lên người, thầm nói: “Tiền bối, theo lời người đó vừa nói, hình như họ từng có giao dịch gì đó với tiền bối Thần Nhất…”
Mộc Nguyên nói: “Chắc là thế, nhưng ta lại không biết chút gì về chuyện này”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...