Hậu Duệ Kiếm Thần
Diệp Quân ngồi xuống, bà lão lại rót một chén linh trà, đẩy nhẹ một cái, linh trà bay tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn bà lão, đợi nghe giới thiệu.
Bà lão nhìn thoáng qua nhẫn không gian trên tay Diệp Quân, rồi nói: “Công tử không phải người bình thường”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối có thể nói một chút về Đạo Thị này không?”
Bà lão gật đầu: “Đạo Thị nói đơn giản là một chợ giao dịch, một khu chợ di động, vào đó có thể mua bất cứ thứ gì, đương nhiên, đầu tiên là ngươi phải có tiền”.
Diệp Quân nói: “Trong đó dùng loại tiền gì?”
Bà lão cười nói: “Chỉ cần người bán đồng ý thì loại nào cũng được, những người trong vũ trụ Thần Nhất các ngươi về cơ bản đều dùng Tổ Nguyên để giao dịch…”
Diệp Quân híp mắt: “Vũ Trụ Thần Nhất bọn ta… bà không phải người của vũ trụ này ư?”
Bà lão bật cười: “Lần này Đạo Thị tới đây chủ yếu là để làm ăn với Chúng Thần các ngươi, nhưng công tử có thể nhìn thấy Đạo Thị thì cũng được coi là có duyên, đương nhiên có thể vào trong, tuy vậy vẫn cần phí vào cổng, cũng không nhiều, mười đạo Tổ Nguyên là được”.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, mười đạo Tổ Nguyên bay tới trước mặt bà lão.
Bà lão cười rạng rỡ, nhận lấy Tổ Nguyên.
Diệp Quân lại đưa ra năm đạo Tổ Nguyên tới trước mặt bà lão, nhưng bà lão lại không lấy, chỉ nhìn hắn.
Diệp Quân nói: “Có thể hỏi vài câu không?”
Bà lão lắc đầu: “Vấn đề mà ngươi muốn hỏi ta không thể trả lời, đây là phép tắc, trừ khi, ngươi là Thần Nhất…”
Diệp Quân nhíu mày: “Có ý gì?”
Bà lão mỉm cười nói: “Chỉ chủ nhân của thế giới này mới có thể biết lai lịch của bọn ta”.
Diệp Quân trầm mặc.
Cứ làm như rất thần bí.
Diệp Quân nói: “Thần Nhất đã mất rồi”.
Ánh mắt bà lão lóe lên: “Vũ trụ vô chủ sao?”
Diệp Quân đang định nói, bà lão lại như hiểu ra chuyện gì: “Thảo nào khi nhắc tới Thần Nhất với các vị thần, tất cả đều im lặng, hóa ra là thế… Nếu Thần Nhất đã không còn, vậy giao ước với ông ta năm đó cũng không được tính nữa…”
Trên tàu mây, ánh sáng từ ngọn đèn dầu lúc mờ lúc tỏ, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nhăn nheo của bà lão trông càng rợn người, không giống người sống.
Phía sau tàu mây, biển mây đen đó như sóng nước nhẹ nhàng gợn sóng, khắp nơi có một cảm giác quái dị.
Lúc này bà lão không suy nghĩ nữa, bà ta nhìn Diệp Quân cười nói: “Đi vào đi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều vì bà lão trước mặt này cũng sẽ không nói.
Đạo Thị.
Diệp Quân đứng lên đi về phía biển mây đen đó.
Lúc này bà lão bỗng xòe tay ra, một tấm thẻ gỗ màu đen xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Cầm lấy đi”.
Tất nhiên Diệp Quân sẽ không từ chối, cầm lấy tấm thẻ gỗ, sau đó đi về phía biển mây đen đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...