Ông lão mặc áo đạo sĩ hơi khom người, bày tỏ lòng tôn kính.
Cô gái áo bào trắng không nhìn ông lão, cô ta đi vào đại điện, ở chỗ ngồi cao nhất đang có một người ngồi.
Thần Chủ.
Cô gái áo bào trắng nhíu mày, hơi bất ngờ.
Thần Chủ cười nói: “Tịnh tông chủ”.
Cô gái áo bào trắng im lặng không nói gì.
Thần Chủ chậm rãi bước tới trước mặt cô ta, cười nói: “Nói chuyện nhé?”
Cô gái áo bào trắng khẽ gật đầu: “Được”.
Thần Chủ phất tay, trong nháy mắt, hai người bước vào sâu trong một biển tinh không, xung quanh các dải ngân hà lộng lẫy, thỉnh thoảng có sao băng xẹt qua, đẹp không tả xiết.
Thần Chủ chỉ vào nơi cách đó không xa, có một ngôi nhà tranh, bên ngoài có ghế dựa, cạnh ghế dựa là một cái bàn tròn nhỏ bằng gỗ, trên bàn tròn đặt một cuốn sách cổ và một bình trà.
Thần Chủ nói: “Khi ta còn nhỏ, sư phụ thường dẫn ta tới đây, ông ấy nằm ở đó, trầm tư nhìn về ngân hà và vũ trụ vô tận… lúc đó, ta nghĩ, sư phụ đang nghĩ gì vậy nhỉ?”
Tịnh tông chủ không nói gì.
Đột nhiên Thần Chủ vươn tay chỉ nhẹ, như có viên đá rơi xuống hồ nước, khắp tinh không đột nhiên gợn sóng, ngay sau đó, ở căn nhà tranh xa xa kia đột nhiên xuất hiện một người đàn ông nằm trên ghế. . truyện tiên hiệp hay
Thần Nhất!
Bên cạnh Thần Nhất có một ông lão mặc áo bào đen đứng cạnh.
Tái hiện thời gian.
Ông lão nhìn về ngân hà xa xa, hiếu kỳ hỏi: “Chủ nhân, dạo này cậu thường xuyên tới đây quan sát, là quan sát thứ gì vậy?”
Thần Nhất cười khẽ: “Muốn nhìn người mà ta thích”.
Nghe vậy, ông lão lập tức nhìn Thần Nhất, sốt sắng nói: “Chủ nhân, cậu phải đi rồi sao?”
Thần Nhất mỉm cười, ông ấy nhìn về nơi vũ trụ vô tận, nhẹ giọng nói: “Ta muốn cô gái đó sẽ thay ta trông coi vũ trụ này…”
Ông lão sững sờ, đang định nói tiếp, Thần Nhất lại lắc đầu: “Không được, vậy thì quá vất vả, ta không hy vọng cô ấy vất vả như vậy…”
Ông lão như đoán được điều gì, nước mắt bỗng chảy dài.
Thần Nhất mỉm cười, rồi quay đầu nhìn ra ngoài hình ảnh, nói: “Tịnh tông chủ, không ngờ chúng ta lại dùng cách này để gặp mặt”.
Bên ngoài hình ảnh, cô gái áo bào trắng nhìn Thần Nhất: “Mười phần thần tính sẽ có cảm giác gì?”
Mười phần thần tính.
Người đầu tiên từ xưa tới nay.
Thần Nhất cười khẽ: “Nghiêm khắc mà nói thì ta chỉ được 9,5 phần thôi”.
Cô gái áo bào trắng nhíu mày.
Thần Nhất cười nói: “Tịnh tông chủ có biết phải làm thế nào mới đạt được tới mười phần thần tính không?”
Cô gái áo bào trắng im lặng,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...