Hậu Duệ Kiếm Thần
Nhị Nha nhìn vào nơi xa, hơi lo lắng nói: “Không biết cháu trai có tìm thêm cháu dâu nào nữa không đây… thật đau đầu”.
Tiểu Bạch cũng gật đầu nhanh chóng, thằng cháu này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nhiều vợ.
Nhị Nha nhìn Tiểu Bạch: “Đừng để lộ ra nhiều bảo bối quá, cháu trai sẽ nhớ đấy”.
Tiểu Bạch vội gật đầu, vỗ bụng tỏ ý nó giấu rất tốt.
Nhị Nha liếm hồ lô rồi lại nói: “Thi thoảng cho một thứ thì được, nếu không cháu trai sẽ bị người khác bắt nạt…”
Đúng lúc này, Tiểu Bạch chợt nhìn về phía xa, không biết cảm nhận được gì mà nó múa vuốt liên tục, vô cùng phấn khích, mừng rỡ.
Nhị Nha nói ngay: “Đi!”
Nói xong cô bé tiến về phía trước, vô số sức mạnh Tuế Nguyệt bị nghiền nát…
Không biết qua bao lâu, Nhị Nha và Tiểu Bạch đến một vùng tinh không.
Phía trước cách hai người không xa có một ông lão đang quỳ, đằng sau ông ta còn kéo theo một chiếc quan tài.
Nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, Đà Quan lão nhân chợt dấy lên nghi ngờ.
Bé gái?
Nhị Nha và Tiểu Bạch đi đến trước mặt ông ta, hai người làm như vô ý nhìn về phía quan tài đó…
Đương nhiên vẫn chưa thể ra tay.
Bởi vì An tỷ đã dặn, không được chủ động cướp đồ của người khác, như vậy là không tốt.
Họ vẫn phải nghe lời An tỷ.
Nhị Nha và Tiểu Bạch nhìn nhau, Nhị Nha liếm hồ lô: “Có đáng không?”
Tiểu Bạch gật đầu ngay, tỏ ý vô cùng đáng giá.
Nhị Nha khẽ gật đầu, sau đó nhìn Đà Quan lão nhân trước mắt, không nói gì.
Phải làm sao mới có thể khiến ông lão này chủ động ra tay đây?
An tỷ từng nói không được cướp đồ của người khác.
Nhưng nếu người ta ra tay trước thì nhất định đừng nhịn, phải chiến đấu hết mình.
Tất nhiên, nếu đối phương không ra tay, họ cũng sẽ không cướp, họ chỉ ra tay với người xấu.
Đà Quan lão nhân nhìn cô bé và Tiểu Bạch trước mặt với vẻ rất phòng bị.
Sau hai bài học lần trước, lần này ông ta đã ẩn mình hơn.
Cô bé hỏi: “Ông lão, sao ông lại chạy tới đây? Có phải bị ai đánh không?”
Đà Quan lão nhân đen mặt, ngươi có biết nói chuyện không đó?
Cô bé nhìn quan tài: “Ông có mệt không? Nếu mệt thì chúng ta kéo giúp ông nhé!”
Đà Quan lão nhân: “???”
Đà Quan lão nhân bắt đầu cảnh giác, mẹ kiếp, mục tiêu của hai người này là quan tài à?
Ông ta trầm giọng bảo: “Tiểu cô nương là?”
Cô gái nhỏ chớp mắt. Cô không nói mà đi tới trước quan tài cùng Tiểu Bạch, quan sát quan tài sau đó nói gì đó với Tiểu Bạch.
Thấy thế, Đà Quan lão nhân biến sắc, ông ta định ra tay nhưng không thể ra tay, vì kiếm khí trong cơ thể, ông ta chỉ chuyển động nhẹ một cái là sẽ chết không có chỗ chôn thân ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...