Hậu Duệ Kiếm Thần
Mọi người đều choáng váng!
Cô bé không dừng lại, sau cú đấm phá vỡ thân thể Trần Thanh, cô bé lại tung ra liên tiếp vài quyền nữa, trong chốc lát, sáu cường giả nhà họ Trần đang có mặt đều nổ tung tại chỗ.
Những người khác phản ứng lại, liên tiếp lùi lại phía sau…
Nhưng cô bé lại lao lên trước, bắn ra như viên đạn đại bác, ở nơi xa, sắc mặt cường giả nhà họ Trần biến đổi, ông ta không màng gì nữa, tung ra một đấm đỡ lại đòn của cô bé.
Cứng đối cứng!
Rầm!
Trong tích tắc, cơ thể của cường giả nhà họ Trần đó nổ tung, chỉ còn lại linh hồn, nhưng cô bé vẫn không dừng lại, quay người tung nắm đấm về phía cường giả nhà họ Trần vẫn đang trốn chạy phía xa…
Chưa tới mười giây, nơi đây đã vang lên những tiếng la hét thê thảm.
Diệt hết toàn bộ!
Tất cả những ai chống lại cô bé đều chết bất đắc kỳ tử!
Chỉ có Trần Thanh vẫn kiên trì được, linh hồn vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng cũng sắp rồi.
Lúc này, tất cả cường giả của nhà họ Trần đang có mặt đều ngây ra như ngỗng.
Đây là cái quái gì vậy?
Trần Thanh hoang mang nhìn bé gái đang đếm nhẫn không gian: “Ngươi…”
Bé gái quay đầu lại nhìn Trần Thanh vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, kiếm hồ lô rồi nói: “Ông từ nơi đó tới có nhìn thấy thanh niên nào trông rất trung thực, nhưng hơi xấu xa không?”
Trần Thanh nhìn cô bé với ánh mắt kinh hoàng, ông ta không ngờ thực lực của cô bé trước mặt lại đáng sợ đến vậy, bên phía ông ta bao nhiêu người mà đều không đỡ nổi một đòn của cô, đúng là quá khó tin.
Thấy Trần Thanh không nói gì, cô bé cau mày: “Có biết không?”
Trần Thanh suy nghĩ rồi trả lời: “Các hạ, ta là người của nhà họ Trần hậu duệ của Thần Linh Thượng Cổ”.
“Hậu duệ của thần linh Thượng Cổ…”
Cô bé chớp mắt: “Chưa nghe bao giờ”.
Vẻ mặt Trần Thanh cứng ngắc, ông ta đang định nói thì cô bé đã vung chưởng.
Ầm!
Thần hồn của Trần Thanh hoàn toàn biến mất!
Cô bé lắc đầu: “Trả lời quá chậm”.
Nói xong cô bé dẫn theo Tiểu Bạch đi về nơi xa.
Trần Thanh: “…”
Trong Tuế Nguyệt trường hà, Nhị Nha liếm hồ lô: “Chúng ta phải mau chóng tìm được Tiểu Quân Tử…”
Tiểu Bạch gật đầu ngay, tỏ vẻ đồng ý.
Lần này đương nhiên là họ lén chạy ra ngoài, nếu không chắc chắn họ đã không chột dạ thế này.
Nếu không muốn bị trừng phạt thì phải tìm lý do, lý do chính là: Làm trưởng bối, không yên tâm cháu trai một mình lịch luyện ở ngoài, vậy nên họ ra ngoài chăm sóc…
Nhị Nha rất hài lòng với lý do này của mình.
Kín đáo không có kẽ hở!
Tất nhiên để an toàn, họ vẫn phải tìm được cháu trai trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...