Hậu Duệ Kiếm Thần

Rõ ràng là ông ta đã đánh giá thấp nhà họ Vương.

Dù nơi này có phong ấn Thần Nhất để lại, nhưng ông ta vẫn thấy lo lắng.

Lúc này, một trưởng lão bước nhanh tới trước mặt Tư Mã Nho, Tư Mã Nho vội hỏi: “Sao rồi?”

Trưởng lão nói: “Tông chủ, thiếu niên kia ở trong dãy núi Vân Long cách đây nghìn dặm, chúng ta làm theo lệnh của ngài, cũng không làm phiền cậu ta”.

Tư Mã Nho gật đầu: “Như thế vẫn tốt hơn, ta sẽ đích thân đi gặp cậu ta”.

Dứt lời, ông ta bèn muốn rời đi, mà trưởng lão kia lại hưng phấn nói: “Tông chủ muốn giết người cướp của ư?”

Rõ ràng là trưởng lão đã có được lợi lộc, thế cũng bình thường, dù sao vừa mới tiêu diệt Vương tộc, tất cả người của Tiên Nguyên Tông đều phát tài.

Nghe thấy lời của trưởng lão, Tư Mã Nho lập tức lạnh lùng nhìn lão ta, hành động này khiến trưởng lão cảm thấy lạnh lẽo.


Tư Mã Nho thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Hiện tại Tiên Vân Tông chúng ta cần đồng mình…”

Hiện tại ông ta đang thấy lo lắng hơn, vì ông ta phát hiện Trương Văn Tú hiện tại hơi tự tin quá. Không đúng, là cực kỳ tự tin.

Đây không phải một chuyện tốt, đương nhiên lúc này ông ta cũng không rảnh để tâm nhiều chuyện như vậy, ông ta đang rất muốn tìm một đồng minh.

Đương nhiên không thể hy vọng vào Võ Tông được, nên chỉ có thiếu niên kiếm tu lai lịch không tầm thường kia thôi.

Tư Mã Nho không nói gì nữa mà xoay người rời đi.



Trước một ao nước trong dãy núi rộng lớn, Diệp Quân ngồi xếp bằng dưới đất, đôi mắt khép hờ, tập trung tinh thần.

Trận chiến với Vương Tông trước đó khiến hắn lĩnh ngộ được rất nhiều điều, lĩnh ngộ sâu sắc nhất chính là sức mạnh phong ấn mà Thần Nhất để lại.


Vì hắn phát hiện đại chiến với người khác khi phải chịu sức mạnh phong ấn của Thần Nhất có thể tăng cường sức mạnh của bản thân rất nhiều.

Cái này cũng giống việc đeo bao cát trên hai chân rồi chạy bộ vậy, dù lúc đó sẽ thấy nặng nề, nhưng lâu dần, khi ngươi quen với gánh nặng này, cũng tương đương với thực lực của ngươi đã mạnh hơn, nếu ngươi gỡ bao cát xuống, thực lực của ngươi sẽ trở nên càng đáng sợ.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân chợt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hắn hơi nhếch môi, lúc này, hắn không xem sức mạnh phong ấn này như một sự chèn ép nữa, mà là một cách rèn luyện.

Rèn luyện mang vật nặng!

Lúc này, trước mặt Diệp Quân không xa có một cơn gió nhẹ thổi tới, sau đó Tư Mã Nho xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Quân im lặng nhìn Tư Mã Nho.

Tư Mã Nho quan sát Diệp Quân, trong lòng thầm thấy khiếp sợ, dù thiếu niên này hoàn toàn không có tu vi, nhưng lại khiến ông ta cảm thấy hơi nguy hiểm.

Đúng là không đơn giản!

Tư Mã Nho cười nói: “Tiểu hữu tu luyện ở đây à?”

Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui