Hậu Duệ Kiếm Thần
Sở dĩ ông ta hợp tác với Diệp Quân là vì biết thanh niên kiếm tu này có lai lịch phi thường, bằng không thì sao lại bị toàn thể Vương tộc đuổi giết, vì vậy nếu gây thù chuốc oán với hắn thì vô tình lại có thêm một kẻ địch.
Ông ta không ngu đến thế.
Nếu để lộ địch ý với người này, ông ta không chỉ có thêm một kẻ thù mà còn khiến cho đối phương hợp tác cùng Vương tộc chống lại Tiên Nguyên Tông.
Thế nên ông ta mới quyết định bắt tay với Diệp Quân.
Bên kia, Vương Tông lướt nhìn xung quanh, thấy cường giả Vương tộc đã bị tiêu diệt gần hết.
Nói đúng hơn là tàn sát.
Trừ một số như Đại trưởng lão ra, những cường giả khác của Vương tộc đã bị sát hại toàn bộ, từ hơn hai mươi nghìn nay chỉ còn lại mấy nghìn người.
Mấy nghìn thôi!
Hai mắt Vương Tông long lên sòng sọc đầy dữ tợn.
Vương tộc bị chôn vùi trên tay lão ta rồi ư?!
Nếu họ đang ở Vương tộc thì cho dù không có lệnh bài kia, bọn họ vẫn còn rất nhiều tuyệt chiêu khác, nhưng ở đây lại không có gì.
Đường cùng rồi!
Lão ta không hối hận khi trở thành kẻ thù với Diệp Quân, mà hối hận vì đã đi đến đây với tâm lý khinh địch.
Vương tộc mấy năm nay quen thói tự kiêu, cho rằng ai cũng phải nể mặt mũi mình, vậy nên lão ta mới dám mang người trong tộc đến động thiên Thần Nhất này, nào ngờ Tiên Nguyên Tông lại chẳng nể nang gì…
Nên trách Tiên Nguyên Tông ư?
Không.
Kẻ đáng trách là lão ta khi đã quá tự tin vào bản thân.
Cảm nhận được thân xác và linh hồn mình đang biến mất, Vương Tông hít vào một hơi rồi nói với Đại trưởng lão đang chật vật bên kia: “Ra ngoài rồi, hãy thông báo cho thế nhân biết: truyền thừa của Thần Nhất nằm trong tay Diệp Quân!”
Lão ta nói xong thì ngẩng đầu lên, vung tay ra. Chiếc vòng vàng trên cổ tay lão ta hóa thành tia sáng phóng vút lên cao.
Uỳnh!
Nó xé rách thời không trên cao. Một khắc sau, sức mạnh phong ấn bí ẩn kia lại ập xuống đè lên người Vương Tông, bị lão ta cắn răng gắng gượng chống lại.
Tư Mã Nho thấy thời không của động thiên bị phá thì biến sắc la lên: “Giết!”
Đương lúc ông ta chuẩn bị ra tay thì Vương Tông quay phắt lại, vung tay lên, để hàng loạt tia sáng lao ra.
Tư Mã Nho và những người khác biến sắc, không dám chống đỡ trực tiếp mà đành phải tạm lánh đi.
Diệp Quân cũng lựa chọn lùi lại chứ không tiến lên cản phá, bởi vì sức mạnh của Vương Tông sau khi thiêu đốt linh hồn, thể xác và sử dụng cả bảo vật kia đã đạt đến một mức độ đáng sợ.
Đẩy lui đối thủ rồi, Vương Tông mới gầm lên với bọn Đại trưởng lão: “Đi mau!”
Bọn họ không dám chậm trễ, lập tức thi nhau bay vút lên cao, chui vào kẽ hở thời không kia. Nhưng chưa được một trăm người tiến vào, sức mạnh phong ấn kia đã nghiền nát chiếc vòng tay, phong ấn tu vi Vương Tông, biến lão ta thành người phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...