Hậu Duệ Kiếm Thần
Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Bọn chúng đi tới Võ Tông”.
Võ Tông!
Diệp Quân yên lặng.
....
Võ Tông.
Huyền Âm nhìn đám cường giả Vương tộc trước mặt, trầm mặc không nói gì.
Mục đích chuyến đi lần này của Vương tộc rất đơn giản, hy vọng Võ Tông có thể giúp đỡ tìm Diệp Quân, Võ Tông là một thế lực địa phương, nếu chịu giúp đỡ thì việc tìm được Diệp Quân chỉ là một chuyện đơn giản.
Phía dưới, Vương Tông nhìn Huyền Âm: “Không biết Huyền tông chủ suy tính như thế nào?”
Huyền Âm cười nói: “Vương tông chủ, Huyền Âm ta không muốn nhúng tay vào chuyện này”.
Vương Tông cau mày, sau đó đứng dậy, trịnh trọng nói: “Nếu Huyền tông chủ bằng lòng trợ giúp, Vương tộc ta nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, về sau nhất định sẽ báo đáp”.
Đây cũng coi như một lời hứa hẹn.
Huyền Âm cười nói: “Vương tông chủ, Huyền Âm ta không muốn tham gia”.
Nghe vậy, sắc mặt của đám người Vương tộc đều trở nên u ám.
Võ Tông nhỏ bé này thật ngông cuồng, nếu ở bên ngoài, thế lực như này còn không có tư cách nói chuyện với Vương Tông.
Một số cường giả Vương tộc định tấn công, nhưng bị Vương Tông ngăn lại, Vương Tông chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Quấy rầy rồi”.
Nói xong, lão ta rời đi cùng đám người cường giả Vương tộc.
Sau khi tất cả các cường giả Vương tộc rời đi, Huyền Âm đột nhiên nói: “Người đâu”.
Một ông lão xuất hiện phía sau Huyền Âm.
Huyền Âm bình tĩnh nói: “Diệp công tử giờ đang ở đâu?”
Ông lão nói: “Ở một dãy núi vô danh cách đây hàng ngàn dặm”.
Trong địa bàn Võ Châu, Diệp Quân rất khó che giấu hành tung của mình với Võ Tông, dù sao đây cũng là địa bàn của Võ Tông, hơn nữa, cảnh giới bây giờ của Diệp Quân đã bị phong ấn.
Huyền Âm yên lặng một lát rồi nói: “Thông báo cho hắn biết, bảo hắn cẩn thận, sau đó đừng âm thầm theo dõi nữa”.
Võ Tông không còn thích hợp để tiếp tục dính vào vũng nước bẩn này nữa.
Tuy nhiên, giữa Diệp Quân và Vương tộc, bà ta vẫn sẽ chọn thiết lập mối quan hệ với Diệp Quân.
Kết giao.
Nghe Huyền Âm nói thế, ông lão do dự, sau đó nói: “Tông chủ, so với Diệp Quân này, lẽ nào Vương tộc không phải càng thích hợp để kết giao hơn sao? Dù sao họ cũng là hậu duệ thần linh, đắc tội với Vương tộc – hậu duệ thần linh vì một thanh niên có thiên phú thì rất không đáng”.
Huyền Âm khẽ cười: “Ngươi nghĩ Diệp công tử này là người tầm thường sao?”
Ông lão hơi ngờ vực.
Huyền Âm khẽ nói: “Diệp công tử này không phải là người tầm thường”.
Ông lão hỏi: “Không đơn giản hơn cả hậu duệ thần linh ư?”
Huyền Âm cười nói: “Vương tộc đến đây giết hắn, đã có thể chứng tỏ nhiều điều”.
Ông lão trầm giọng nói: “Tông chủ rất tán thưởng Diệp công tử này”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...