Hậu Duệ Kiếm Thần

Người đàn ông tò mò: “Đây là gì?”

Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn động phủ, hơi nhướng mày.

Người đàn ông hỏi: “Thế nào?”

Người phụ nữ váy trắng đang định đáp lời thì đúng lúc này, phù ấn trên động phủ đột nhiên rung lên dữ dội, ngay sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện khắp nơi.

Thấy cảnh tượng này, người đàn ông cau mày, dù vậy ông ấy vẫn không chút sợ hãi.

Cũng không biết tại sao, ông ấy thấy mình thật lợi hại… có lẽ không một ai có thể đả thương ông ấy.

Không đúng, có một người ngoại lệ!

Ngoại lệ đó là Thanh Nhi bên cạnh.

Nhưng ông ấy biết, Thanh Nhi sẽ không đả thương ông ấy.

Đúng lúc này, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, trong phù ấn có một ông lão chậm rãi bước ra, ông lão mặc áo bào trắng, phong thái như thần tiên.


Ông lão liếc nhìn hai người trước mặt, đột nhiên mắt sáng rực, ông ta bay thẳng tới trước vài bước, cười nói: “Hai người có đồng ý bái ta làm thầy không?”

Bái sư!

Ánh mắt ông lão nóng rực, vô cùng phấn kích.

Hạt giống tốt!

Thiên phú của hai người trước mắt này đều rất kinh khủng!

Thánh thể Đại Đạo!

Cơ thể phàm nhân!

Ông ta không ngờ mình lại gặp được hai người có thể chất đặc biệt trong truyền thuyết ở đây, điều này khiến ông ta cảm thấy như đang nằm mơ.

Nghe ông lão nói vậy, người đàn ông áo trắng khẽ cười: “Bọn ta chỉ tùy tiện đi dạo một vòng thôi”.


Ông lão vuốt râu mỉm cười, tỏ vẻ bí hiểm: “Các ngươi biết ta là ai không?”

Người đàn ông áo trắng còn chưa kịp đáp lời, ông lão đã nói: “Đã từng nghe nói về Đạo lão nhân chưa?”

Người đàn ông áo trắng lắc đầu: “Chưa từng nghe”.

Ông lão cau mày: “Chưa từng nghe sao?”

Người đàn ông áo trắng thành thật gật đầu.

Ông lão nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng, gằn từng chữ: “Đạo lão nhân… ngươi… chưa từng nghe đến cái tên này thật sao?”

Thấy ông lão sắp nổi giận, người đàn ông áo trắng hơi do dự, sau đó nói: “Đột nhiên nhớ ra rồi, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu”.

Ở bên cạnh người đàn ông áo trắng, khóe miệng người phụ nữ váy trắng hơi nhếch lên, bà ấy liếc nhìn người đàn ông áo trắng, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

Ông lão cũng không dễ bị lừa như vậy, ông ta trầm giọng nói: “Chỉ mới mấy năm trôi qua, sao thế giới bên ngoài lại không còn truyền thuyết về Đạo lão nhân ta nữa chứ?”

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Bọn ta chỉ tới đây đi dạo một vòng, vô tình quấy rầy, xin thứ lỗi”.

Ông lão cười nói: “Vào sư môn của ta, có thể gặp được Đại Đạo”.

Người đàn ông áo trắng lắc đầu, từ chối một lần nữa.

Nụ cười trên mặt ông lão dần dần biến mất: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết ngươi vừa từ chối gì không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui