Hậu Duệ Kiếm Thần
Tiểu Tháp đánh trống lảng: “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”
Nó biết tiểu chủ này rất thông minh, vì thế phải nhanh chóng đổi chủ đề mới được.
Tính toán?
Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Đi ra ngoài, có một đám người nhà họ Vương đang đợi chúng ta, trên nhà họ Vương còn có một đám nguỵ thần…”
Nói đến đây, không biết hắn nghĩ đến điều gì mà híp mắt lại.
Quá Khứ Tông!
Hắn vẫn chưa quên người phụ nữ kia!
Cả Ác Đạo nữa!
Hắn không biết thân phận người phụ nữ của Quá Khứ Tông, nhưng Ác Đạo cũng từng là một thành viên của Thần Điện.
Diệp Quân chợt nói: “Tháp gia, ngươi từng đi theo cha ta lâu như thế, ta muốn hỏi ngươi chuyện này”.
Tiểu Tháp lập tức đề phòng: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tình huống của ta bây giờ là mỗi lần thực lực tăng lên thì kẻ thù của ta sẽ càng mạnh hơn, dù ta có cố gắng thế nào thì kẻ thù của ta vẫn sẽ mạnh hơn ta rất nhiều, trước kia cha ta cũng từng gặp chuyện thế này sao?”
Tiểu Tháp nói: “Không phải gặp phải, mà là lúc nào cũng thế”.
Diệp Quân vội hỏi: “Ông ấy giải quyết như thế nào?”
Tiểu Tháp nói: “Kẻ thù vẫn luôn mạnh, còn ông ấy thì luôn gọi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Luôn gọi?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Gọi người đấy, khi thật sự không đánh được nữa ông ấy sẽ gọi cứu viện, dù sao cũng không thể để bị đánh chết được đúng không?”
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Tháp vội nói: “Ngươi không thể làm theo ông ấy được, vì lý do đó nên đến bây giờ ông ấy vẫn chưa thể phá thần, đi tới bước cuối cùng được đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Ngươi sợ ta đi theo con đường cũ của cha ta à?”
Tiểu Tháp khẽ thở dài.
Thật ra tâm trạng của nó cũng rất phức tạp.
Nó đã đi theo ba thế hệ, người của hai thế hệ trước đi con đường không giống nhau, hơn nữa cũng không dễ đi, vì thế nó không muốn Diệp Quân đi theo con đường của hai thế hệ trước.
Đặc biệt hôm nay Diệp Quân còn đi con đường kiếm đạo vô địch, con đường này là lợi hại nhất trong ba thế hệ.
Vì thế Diệp Quân chỉ có thể đi con đường của mình, nhưng tình huống bây giờ là dù người này cố gắng thế nào thì kẻ thù vẫn luôn mạnh hơn hắn, hơn nữa còn không chỉ mạnh một chút.
Lịch sử luôn giống nhau đến mức đáng sợ.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Tháp gia đừng lo, ta sẽ đi con đường của mình thật tốt”.
Tiểu Tháp khẽ thở dài, thật ra tiểu tử này rất thông minh, hơn nữa còn thông minh hơn trong tưởng tượng của nó, vì rất nhiều lúc nó có thể cảm giác được tiểu tử này hiểu và biết rất nhiều chuyện, nhưng hắn chưa từng nói.
Áp lực thật sự của hắn không phải kẻ thù bên ngoài, mà là đời trước của mình.
Cái này cũng giống như một học sinh dở vào lớp học giỏi, tất cả mọi người xung quanh đều cố gắng, thành tựu cũng hơn người… Ngươi có thể không biết xấu hổ mà lười biếng à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...