Hậu Duệ Kiếm Thần

Nghe thấy lời của Mộc Nguyên, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thần ấn chợt bay vào giữa chân mày hắn.

Oanh!

Một tia thần quang phóng lên cao, chiếu sáng rực bầu trời đêm.

Khi thần quang phóng lên cao, sức mạnh phong ấn bí ẩn kia quanh quẩn xung quanh một lát, sau đó dần tan đi.

Nhưng sau khi sức mạnh đó dần rút đi, đất trời xung quanh chợt xuất hiện vô số luồng khí đục.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Là A Nan, ông ta chú ý đến cậu rồi”.

A Nan!

Diệp Quân di chuyển, đi thẳng đến hư không, vừa mới đến, xung quanh hắn chợt xuất hiện rất nhiều hư ảnh.


Sức mạnh nguyền rủa!

Diệp Quân nhìn những sức mạnh nguyền rủa ở xung quanh, giữa chân mày xuất hiện thần ấn, mà khi thần ấn xuất hiện, những sức mạnh nguyền rủa kia lập tức lùi về sau.

Diệp Quân ngạc nhiên nói: “Hình như bọn chúng sợ thần ấn này”.

Mộc Nguyên đáp: “Đương nhiên là sợ rồi. Thần ấn là bảo vật đứng đầu Thần Điện, vật xấu tránh xa! Nhưng nếu ta đoán không lầm thì A Nan kia đã cảm nhận được sự tồn tại của cậu rồi”.

A Nan!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Thực lực của đối phương thế nào?”

Mộc Nguyên im lặng một lúc rồi nói: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Diệp Quân cười đáp: “Nói dối trước đi”.

Mộc Nguyên đáp: “Ngang tài ngang sức với ngươi”.


Diệp Quân nhíu mày: “Còn nói thật?”

Mộc Nguyên khẽ thở dài: “Cậu bây giờ hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta, ông ta muốn giết cậu thậm chí còn không cần tự mình xuất hiện, chỉ cần nguyền rủa cậu là được. Vì thực lực của ông ta đã vượt qua Tổ Cảnh, hơn nữa còn vượt rất xa”.

Diệp Quân cười khẽ, đang định đáp lời thì lúc này, sâu trong tinh không trước mặt hắn chợt xuất hiện một vùng tinh vân đỏ thắm.

Khi tinh vân đỏ thắm này xuất hiện, hư âm xung quanh chợt biến thành những tàn ảnh tràn vào trong tinh vân kia.

Diệp Quân nhìn tinh vân: “Bản thể của ông ta đến ư?”

Mộc Nguyên đáp: “Không nói chắc được”.

Lúc này, một con yêu thú chậm rãi đi ra từ trong tinh vân đỏ thắm kia, con yêu thú này đầu trâu thân người, mặc áo choàng da thú, dáng người cao to, trong tay cầm một con dao khổng lồ.

Mộc Nguyên cất giọng nặng nề: “Là Sửu Ngưu, một trong mười hai thú cầm tinh dưới trường A Nan”.

Lúc này, con Sửu Ngưu kia đột nhiên lao về phía trước, trong nháy mắt, tinh không trên bầu trời thị trấn bị xé ra một lỗ hổng lớn.

Diệp Quân tiến lên một bước, hắn động tâm niệm, một thanh kiếm ý bay ra.

Kiếm và dao va vào nhau.

Ầm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui