Hậu Duệ Kiếm Thần
Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân: “Huynh cứu cô gái kia, nhưng cô gái kia lại tìm người để báo thù huynh, lấy oán trả ơn. Huynh có hối hận không?”
Diệp Quân cười nhạt: “Không hối hận”.
Lâm Bảo Mỹ cau mày: “Tại sao?”
Diệp Quân không trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: “Tại sao muội lại đi tìm ta?”
Lâm Bảo Mỹ im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Thật ra, nếu huynh ở lại đây, bọn họ sẽ không dám làm gì cả, mặc dù ta cũng không biết tại sao, nhưng không ai dám ra tay ở đây”.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ra là vậy!”
Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Không phải muội có vấn đề muốn hỏi ta sao? Muội hỏi đi”.
Nhưng Lâm Bảo Mỹ lại lắc đầu: “Ngày mai sau khi huynh dùng bữa xong, ta sẽ hỏi”.
Diệp Quân lắc đầu cười: “Được rồi”.
Lâm Bảo Mỹ đứng dậy và đi ra ngoài, khi đi tới cửa, cô bé bỗng nhiên dừng lại: “Có phải huynh sắp rời đi không?”
Diệp Quân nhìn về phía Lâm Bảo Mỹ: “Sao muội lại nói vậy?”
Lâm Bảo Mỹ nói: “Cô gái kia tới báo thù huynh, chắc chắn là bởi vì trên người huynh có bảo vật gì đó, bây giờ hành tung của huynh đã bị bại lộ, cho nên, huynh chắc chắn sẽ lựa chọn rời đi, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Lâm Bảo Mỹ xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Ta có thể nhờ huynh một việc không?”
Nói xong, cô bé nắm chặt hai tay, trong lòng hơi thấp thỏm.
Cô bé biết làm như vậy là không tốt, bởi vì người ta không nợ cô bé cái gì, nhưng… cô bé buộc phải cầu xin giúp đỡ.
Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ đang đứng ở cửa: “Muội nói cho ta nghe trước đã”.
Lâm Bảo Mỹ nhẹ giọng nói: “Cứu bà nội của muội”.
Diệp Quân nói: “Có thể dẫn ta đi gặp bà trước được không?”
Lâm Bảo Mỹ gật đầu: “Được”.
Vừa dứt lời, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé lại nói: “Huynh đang bị thương rất nặng, hay để ngày mai hẵng đi xem?”
Diệp Quân cười nói: “Không sao, bây giờ đi luôn!”
Nói xong, hắn xuống giường, đi theo Lâm Bảo Mỹ vào phòng, ngay khi bước chân vào căn phòng của bà nội cô bé, sắc mặt Diệp Quân đột nhiên thay đổi…
Nguy hiểm!
Diệp Quân vừa vào phòng đã cảm thấy lạnh cả xương sống.
Hắn nhìn lên giường đá gần đó, thấy có một bà lão tóc bạc phơ đang nằm. Sắc mặt bà trắng bệch, trông yếu ớt vô cùng.
Nhưng bà ấy cũng đang nhìn lại hắn.
Nhận ra tu vi đối phương không hề thấp, Diệp Quân âm thầm phòng bị.
Lâm Bảo Mỹ lại vội vàng chạy đến nắm tay bà lão: “Nội ơi, Diệp đại ca là người từ bên ngoài tới, chắc chắn sẽ có cách trị thương cho nội”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...