Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân lắc đầu cười khẩy.
Trên thực tế, nhát kiếm này của hắn là một nhát kiếm hết sức bình thường, không có bất kỳ sức mạnh hay sức sát thương nào.
Tuy nhiên, vì hai nhát kiếm trước đó, cô ta không đủ can đảm để tiếp nhát kiếm này của hắn, vì vậy, quả quyết chọn cách bỏ chạy.
Chiến đấu thường không chỉ so về sức chiến đấu, mà còn cả về khí thế và tâm lý.
Diệp Quân lau máu tươi nơi khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên cách đó không xa, người đàn ông trung niên lúc này hoàn toàn không thể nhúc nhích. Bởi vì nhát kiếm của Diệp Quân, không chỉ đánh nát cơ thể của ông ta, mà linh hồn của ông ta cũng bị thương nặng.
Thấy Diệp Quân bước tới, người đàn ông trung niên lập tức hoảng hốt, vội nói: “Ta là đệ tử của Vũ Hóa Tông, nếu như ngươi giết ta, sẽ phải gánh chịu hậu quả lớn, ngươi…”
Còn chưa kịp dứt lời, một cành cây đã xuyên thủng linh hồn ông ta.
Ầm!
Linh hồn của người đàn ông vỡ tan tành, hóa thành hư vô!
Hồn bay phách tán!
Sau khi chém chết người đàn ông trung niên, một ngụm máu tươi lại phun ra từ khóe miệng Diệp Quân.
Từ đầu đến cuối, kẻ địch của hắn không phải đám người trước mặt, mà là sức mạnh phong ấn kia, mỗi lần hắn sử dụng sức mạnh của mình đều sẽ bị phản phệ, lực phản phệ càng lúc càng mạnh.
Vài nhát kiếm này khiến hắn thật sự mệt mỏi.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn, có một cô bé đứng cách đó không xa.
Lâm Bảo Mỹ!
Lâm Bảo Mỹ đứng bên cạnh, cầm một cái rìu trong tay.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội tới giúp ta sao?”
Lâm Bảo Mỹ chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cô bé nhìn Diệp Quân: “Rất nghiêm trọng sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Lâm Bảo Mỹ hơi do dự, sau đó nói: “Huynh sẽ chết à?”
Diệp Quân trừng mắt nhìn: “Muội sợ ta chết ư?”
Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Hôm nay huynh còn chưa cho ta kẹo hồ lô”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười lớn.
Khóe miệng Lâm Bảo Mỹ hơi nhếch lên, cô bé đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó đỡ Diệp Quân đi về phía xa.
Sau khi trở lại nhà đá, Diệp Quân nằm trên giường, vết máu từ khóe miệng vẫn không ngừng chảy xuống.
Trong lòng Diệp Quân thở dài, lần này, suýt thì gục ở đây rồi.
Lâm Bảo Mỹ không biết lấy từ đâu ra một bát thảo dược, bưng đến bên miệng Diệp Quân: “Đồ uống còn sót lại của bà nội, có lẽ sẽ có ích với huynh”.
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Cảm ơn, ta… ta sẽ không sao”.
Lâm Bảo Mỹ lặng lẽ đặt bát xuống, sau khi cô bé im lặng một lúc, nói: “Huynh có hối hận không?”
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...