Hậu Duệ Kiếm Thần
Mộc Nguyên lắc đầu: “Ta không biết, sức mạnh này tồn tại trong không trung nhưng ta không cảm nhận được, đã vượt khỏi phạm vi thực lực của ta…”
Diệp Quân khẽ nói: “Xem ra chắc là của Thần Nhất để lại rồi”.
Mộc Nguyên gật đầu.
Diệp Quân chậm rãi bước đến cạnh cửa sổ, hắn nhìn về phía phòng bếp không xa, trong phòng bếp, Lâm Bảo Mỹ đang bận rộn nấu cơm, rất thành thục.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, tại sao thiên phú của người ở nơi này lại tốt như thế?”
Mộc Nguyên cười khổ: “Không biết, nhưng ta đoán có thể là có liên quan đến Thượng Thần, dù sao ông ấy cũng từng ở đây một thời gian khá lâu”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, không biết đang nghĩ gì.
Mộc Nguyên bỗng nói: “Cậu muốn dẫn cô bé đi à?”
Diệp Quân cười nói: “Chỉ mới nghĩ đến, cô bé này không chỉ có thiên phú tốt mà tính cách cũng rất tốt, nếu ở đây cả đời thì thật đáng tiếc”.
Mộc Nguyên nhìn Lâm Bảo Mỹ ở phía xa khẽ gật đầu: “Thể chất của nó rất đặc biệt, nếu bắt đầu tu luyện thì làm chơi ăn thật, nhưng…”
Diệp Quân cười nói: “Ta biết, muốn dẫn người rời khỏi nơi này chắc hẳn không đơn giản như vậy, nói cách khác Thần Nhất để lại phong ấn ở đây là không muốn người bên ngoài đến quấy rầy người ở nơi này”.
Mộc Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân định nói gì nữa, lúc này Lâm Bảo Mỹ bước đến, thấy thế Diệp Quân bảo Tiểu Tháp thu Mộc Nguyên vào lại trong Tiểu Tháp.
Lâm Bảo Mỹ bước đến bên cửa sổ, cô bé nhìn Diệp Quân cười nói: “Ăn cơm”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân đi theo Lâm Bảo Mỹ đến phòng bếp, bàn cơm rất đơn giản, mộc mạc, chỉ có cơm, bánh ngô và một tí rau.
Diệp Quân cầm một cái bánh ngô lên cắn một miếng, mùi vị khá ổn.
Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân không nói gì, lặng lẽ ăn cơm.
Diệp Quân nói: “Bà nội muội đâu?”
Lâm Bảo Mỹ bình tĩnh nói: “Sức khỏe bà nội không tốt, ta đã đưa bà ấy vào phòng rồi”.
Diệp Quân nhìn căn phòng đá ở đằng xa, không nói gì.
Lâm Bảo Mỹ muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ: “Muội muốn hỏi ta gì sao?”
Lâm Bảo Mỹ lắc đầu.
Diệp Quân cười nói: “Có phải muội muốn hỏi ta vài chuyện nhưng lại không có đồ đưa cho ta?”
Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu.
Diệp Quân nói: “Muội hỏi đi”.
Lâm Bảo Mỹ lắc đầu: “Ta không có gì đưa cho huynh cả”.
Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ: “Sao muội lại nghĩ hỏi người khác việc gì thì phải đưa đồ cho người ta?”
Lâm Bảo Mỹ nói: “Huynh hỏi ta, ta đã nhận đồ của huynh”.
Diệp Quân nghĩ, sau đó nói: “Đúng là thế nhưng đã sao, ngày mai muội hỏi ta xem như là báo đáp, ta ăn cơm của muội, muội không nhận hồ lô, được chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...