Người dẫn đầu là Vương Tông – gia chủ nhà họ Vương, đằng sau lão ta là các cường giả nhà họ Vương.
Vương Tông ngẩng đầu nhìn phía xa, cau mày nói: “Thần đao”.
Sắc mặt Vương Ám hơi khó coi: “Người này là người của Chúng Thần Điện”.
Đại trưởng lão nói: “Không phải”.
Mọi người nhìn Đại trưởng lão, ông ta nhìn phía xa: “Ông ta là người của Đạo Điện trước kia”.
Đạo Điện!
Vừa nghe thế, mọi người cực kỳ ngạc nhiên.
Đạo Điện là tiền thân của Chúng Thần Điện.
Có thể nói hiện giờ rất ít người còn biết đến Đạo Điện.
Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Thân phận của Diệp Quân này…”
Nghe đến đây, sắc mặt các cường giả nhà họ Vương đều hơi khó coi, nếu Diệp Quân thật sự có quan hệ với Đạo Điện trước kia, vậy thì thân phận của hắn khá đặc biệt.
Phải nói rằng lần này nhà họ Vương khinh địch rồi.
Từ lúc bắt đầu đến giờ nhà họ Vương đã tổn thất hơn hai mươi cường giả, những cường giả này thấp nhất đều là cảnh giới Đế Quân, tổn thất nhiều như thế, cho dù là nhà họ Vương cũng hơi nghiêm trọng.
Vài trưởng lão không khỏi nhìn sang Vương Ám, thầm oán giận ông ta.
Nếu lúc đầu nghe lời Đại trưởng lão đi điều tra kỹ thì có lẽ lần này sẽ không tổn thất thêm mười hai cường giả cảnh giới Đế Quân nữa. Phải biết rằng, những cường giả này đều là những người nhà họ Vương hết lòng bồi dưỡng, bây giờ lại bị tổn thất ở đây, quả thật quá đáng tiếc.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Vương Ám càng sầm mặt hơn, im lặng không nói gì.
Lúc này tất nhiên ông ta không thể nói gì được, mọi người đều oán giận ông ta.
Lúc này Đại trưởng lão bỗng nói: “Phải điều tra thân phận và lai lịch của người này, làm rõ Diệp Quân này rốt cuộc có quan hệ gì với ông ta…”
Vương Tông bỗng nói: “Xin hỏi Thần Tổ”.
Liên quan đến Đạo Điện, chỉ có thể xin hỏi Thần Tổ, vì chỉ có Thần Tổ mới hiểu rõ về khoảng thời gian đó.
Đại trưởng lão gật đầu: “Chỉ có thể xin ý kiến Thần Tổ”.
Vương Tông nhắm mắt lại, lão ta xòe tay ra, một tấm thẻ gỗ bỗng hơi rung chuyển, không lâu sau một luồng khí tức bí ẩn bỗng xuất hiện ở xung quanh.
Thấy thế, các cường giả Vương tộc xung quanh đều quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Không biết qua bao lâu, Vương Tông bỗng mở mắt ra, ánh mắt là vẻ phấn khích không hề che giấu.
Lúc này Đại trưởng lão vội hỏi: “Tộc trưởng?”
Vương Tông nhìn chằm chằm vào tận cuối tinh không: “Ngươi tên Mộc Nguyên đó biến mất cùng Thần Đồ năm đó, trong Thần Đồ có truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất, mà bây giờ ông ta lại xuất hiện…”
Đại trưởng lão ngạc nhiên nói: “Vậy Diệp Quân đã lấy được truyền thừa của Thần Nhất sao?”
Vương Tông siết chặt nắm đấm, mặc dù cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không giấu được sự phấn khích nói: “Rất có thể, điều này cũng có thể giải thích vì sao vừa rồi hắn điên cuồng muốn giết trưởng lão Vương Ám, hắn không muốn của để lộ thân phận của mình”.
Truyền thừa Thần Nhất.
Nghe đến câu này, các cường giả Vương tộc đều trở nên phấn khích.
Phải biết sở dĩ các vị thần năm đó nội loạn còn có một nguyên nhân nữa, đó là ai cũng muốn có được các Tổ Mạch và thần vật mà Thần Nhất để lại.
Đã nhiều năm trôi qua, cho đến tận bây giờ, những vị thần còn sống vẫn chưa từ bỏ hy vọng, vẫn đang tìm kiếm nó, vì truyền thừa của Thần Nhất không chỉ là một biểu tượng cho thân phận mà còn có rất nhiều thần vật và Tổ Mạch.
Không thể chối từ.
Vương Tông bỗng nói: “Đừng rêu rao chuyện này”.
Dứt lời, lão ta nhìn tận cuối tinh không, ánh mắt sáng rực: “Vương tộc sẽ một mình ôm trọn miếng thịt béo bở này”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...