Hậu Duệ Kiếm Thần
Hai vị chủ giáo đồng thời kinh hãi, giây tiếp theo, họ đồng thời biến mất.
…
Giữa một vùng tinh không.
Dương Huyên và Diệp Thanh Nhi chậm rãi bước đi.
Xa xa, trước mặt bọn họ là Diệp Quân, nhưng lúc này Diệp Quân không phát hiện ra họ.
Hai người cứ lẳng lặng đi theo sau.
Đột nhiên, thời không trước mặt hai người bỗng rung chuyển và nứt ra, có hai người bước ra từ đó.
Đó chính là Tả, Hữu chủ giáo.
Thấy hai vị chủ giáo đuổi tới nơi, Dương Huyên nhíu mày nhìn họ.
Tả chủ giáo vội hỏi: “Vì sao các ngươi lại bỏ đi?”
Tất nhiên hai vị chủ giáo rất nóng ruột rồi.
Diệp Quân đã rời khỏi học viện Thần, nếu hai vị này cũng rời đi, học viên Thần Viện của học viện Thần sẽ chỉ còn lại một người.
Chỉ còn một người.
Vậy thì trong cuộc chiến Nhân Đạo sắp tới đây, học viện Thần lấy cái gì để tranh với Tội Giới cùng thế lực của năm gia tộc kia?
Cần nhớ, trước khi Mạt Yêu Yêu tới học viện Thần cũng đã nói rõ, sau này cô ta muốn tham gia cuộc chiến dưới danh nghĩa nhà họ Mạt.
Dương Huyên liếc nhìn hai người, bình thản hỏi: “Có việc gì?”
Tả chủ giáo cười khổ: “Đang yên đang lành sao lại đột nhiên rời khỏi học viện Thần? Có phải chúng ta đây có chỗ nào làm không ổn?”
Dương Huyên gật đầu: “Phải”.
Hai vị chủ giáo: “…”
Diệp Thanh Nhi liếc nhìn hai vị chủ giáo một cái, nhưng không nói gì.
Tả chủ giáo ngần ngừ một lát rồi hỏi: “Có phải là vì chuyện của Diệp Quân?”
Dương Huyên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta biết, việc này không liên quan đến hai vị, bởi vậy ta cũng không có ý kiến gì với hai vị, nhưng bọn ta cũng không muốn tiếp tục ở lại học viện Thần nữa. Chuyện này cứ thế đi”.
Nói đoạn, ông ấy kéo Diệp Thanh Nhi định bước đi.
Tả chủ giáo vội vàng nói: “Chờ chút, xin chờ chút đã”.
Dương Huyên nhăn mày, lộ vẻ không vui.
Tả chủ giáo trầm giọng: “Dương Huyên, chỉ cần ngươi đồng ý ở lại học viện Thần, có điều kiện gì cứ việc nói ra”.
Hữu chủ giáo cũng nhanh nhẹn gật đầu: “Nói đi, cứ việc nói”.
Dương Huyên bình thản: “Mời thiếu niên kia quay về”.
Nghe vậy, hai vị chủ giáo đều cứng đờ ra.
Dương Huyên lắc đầu, kéo tay Diệp Thanh Nhi tiếp tục bước đi.
Thấy thế, Tả, Hữu chủ giáo đều nhăn nhó rầu rĩ.
Nhưng họ không cố giữ chân hai người.
Bởi nếu còn cố giữ thì có hơi tự hạ thấp bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...