Nghe vậy, Hữu chủ giáo chỉ có thể cười khổ.
Vì sao vị viện trưởng kia lại cự tuyệt?
Bởi vì viện trưởng cùng vị thần nhà họ Vương kia là chỗ quen biết.
Đến được cấp bậc đó rồi, một số thiên tài yêu nghiệt gì đó đã không còn quan trọng với họ. Bọn họ sẽ không vì một kẻ được tiếng là thiên tài yêu nghiệt mà đi kết thù kết oán với một vị thần linh.
Bởi vì, như thế không đáng!
…
Người đàn ông áo trắng trở lại bên cạnh người phụ nữ váy trắng, nhìn theo bóng Diệp Quân đi xa dần, ông ấy nói khẽ: “Thanh Nhi, huynh muốn đi cùng nó một thời gian…”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Muội đi cùng huynh”.
Diệp Quân đi rồi.
Không một ai giữ chân hắn.
Mọi người đều biết, học viện Thần đã ruồng bỏ Diệp Quân.
Giờ phút này, trong lòng đám học viên bên dưới chợt dâng lên một niềm xót thương, thương người lại thấy thương thân.
Bởi vì ban đầu ai cũng cho rằng học viện Thần nhất định sẽ đứng ra bảo vệ Diệp Quân, dẫu sao thì trong việc này, Diệp Quân không hề có lỗi, tất cả đều là lỗi của nhà họ Vương. Hơn nữa, Diệp Quân còn là thành viên của Thần Viện, là một kỳ tài ngút trời, tiền đồ tương lai không thể tưởng nổi.
Nhưng các học viên đều không ngờ được rằng, học viện Thần lại ruồng bỏ Diệp Quân.
Ngay cả học viên Thần Viện cũng có thể ruồng bỏ?
Vậy còn họ?
Nghĩ tới đó, trong lòng các học viên ở đây đều dâng lên một nỗi xúc cảm thương người lại thương thân vô cùng mãnh liệt.
Nhưng vẫn không có một ai đứng ra nói một câu cho Diệp Quân, dẫu sao thì chuyện này cũng không liên quan đến họ, không liên lụy gì đến lợi ích của họ cả.
Phía bên kia.
Sắc mặt hai vị chủ giáo thật sự khó coi, thực ra chính bọn họ cũng cho rằng viện trưởng sẽ bảo vệ Diệp Quân, bởi vì Diệp Quân chính là một học viên của Thần Viện, tương lai vô cùng xán lạn.
Bọn họ thật không ngờ, viện trưởng lại có quen biết với vị thần linh nhà họ Vương kia, hơn nữa, hai bên còn có qua lại.
Vì một Diệp Quân nho nhỏ mà làm mất lòng một vị thần linh?
Điều này hiển nhiên không được sáng suốt, bởi dẫu một thiên tài có yêu nghiệt cỡ nào cũng không có khả năng quan trọng hơn một vị thần.
Hữu chủ giáo thở dài một tiếng: “Thật đáng tiếc”.
Thiên phú mà Diệp Quân đã hiển lộ ra thật sự vô cùng khủng bố, chỉ cần cho hắn thêm thời gian, nhất định hắn sẽ trở thành một cường giả tuyệt thế, mà giờ đây, học viện Thần lại cứ thế buông bỏ, chút tình nghĩa mỏng manh này coi như đã triệt để đứt đoạn.
Tả chủ giáo lắc đầu: “Chúng ta cũng đã tận lực. Dù sao, mất đi Diệp Quân thì chúng ta cũng còn ba yêu nghiệt siêu cấp khác, đặc biệt là Dương Huyên cùng Diệp Thanh Nhi, thiên phú và thực lực của hai người này còn trên cả Diệp Quân, bởi vậy cũng không có gì đang tiếc, ông nói xem…”
Đúng lúc này, một ông lão vận thần bào bỗng xuất hiện trước mắt hai vị chủ giáo, ông lão kích động thưa: “Hai vị chủ giáo, Dương Huyên và Diệp Thanh Nhi đã bỏ lại mộc bài của học viện Thần, đi rồi”.
“Cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...