Nói xong, cậu ta còn lén liếc nhìn cô gái váy vải bố bên cạnh.
Cô gái vẫn không hề có bất cứ dao động nào, ánh mắt tiếp tục nhìn thẳng vào bóng dáng Diệp Quân xa xa.
Thấy cô gái váy vải bố không có phản ứng gì với mình, thiếu niên cau mày, lại nói thêm: “Nếu ta là Diệp Quân, không chỉ phải nhẫn nại mà còn cần nhún nhường, tỏ thái độ nhận lỗi, khiến mọi người đều có lí do lùi một bước…”
Cô gái nọ chợt quay sang phía cậu ta: “Ngươi mau cút xa một chút cho ta”.
Thiếu niên kia tức thì cứng đờ mặt ra.
Xa xa, Tả, Hữu chủ giáo cũng đều đã ngây người trước hành vi đột ngột của Diệp Quân.
Họ đều không ngờ Diệp Quân lại dám trực diện đối đầu với nhà họ Vương như thế.
Tả chủ giáo trầm mặt xuống: “Người trẻ tuổi, tính khí nóng nảy lỗ mãng quá”.
Hữu chủ giáo lại có cái nhìn bất đồng: “Thanh niên không hào sảng như thế còn gọi là thanh niên sao?”
Tả chủ giáo khẽ thở dài: “Nhưng cứ thế, coi như cậu ta đã dồn mình và nhà họ Vương vào đường cùng, sau đó, cả hai bên đều không có đường lui”.
Hữu chủ giáo bình thản nói: “Dù cậu ta không làm như vậy, nhà họ Vương có bỏ qua cho cậu ta không?”
Tả chủ giáo im lặng.
Phía bên kia, người đàn ông áo trắng nhìn thấy Diệp Quân làm thế, miệng bất giác nở nụ cười, ông ấy càng lúc càng thấy thiếu niên này thật thú vị.
Rất hợp ý ông ấy.
Phía xa xa, Vương Lan nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ông ta thực sự rất bất ngờ, nhưng sau đó, ông ta chỉ cười khẽ rồi nói: “Dám trực diện đối đầu với hậu duệ của thần linh như thế, cũng có can đảm đấy! Nhưng mà, hậu quả sau đó, là ngươi…”
Diệp Quân cắt ngang lời ông ta: “Chớ lảm nhảm nhiều lời, ta mời ông đánh chết ta”.
Trời đất!
Bên dưới râm ran tiếng đám đồng ồ lên.
Mời đánh chết ta!
Thật đúng là hùng dũng!
Bên cạnh cô gái váy vải bố kia, thiếu niên nọ cười nhạt: “Ngu xuẩn, làm ra hành vi thế này chỉ càng chọc giận nhà họ Vương, nếu là ta…”
Cô gái váy vải bố chợt quay người, chém xuống một kiếm.
Rầm!
Thiếu niên kia bị chém nát thân thể.
Thiếu niên: “…”
Cô gái nọ lạnh lùng liếc nhìn linh hồn của thiếu niên: “Ta không có hứng thú với ngươi, xin chớ có khoe khoang bản thân trước mặt ta nữa, nếu không, ta đánh chết ngươi tại chỗ, hiểu không?”
Thiếu niên: “…”
Cô gái váy vải bố không nhìn cậu ta nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân nơi xa, tay phải siết chặt thanh kiếm, ánh mắt mơ hồ chẳng rõ đang nghĩ gì.
Nơi chân trời, Vương Lan nghe Diệp Quân nói thế, tức giận đến cười gằn một tiếng: “Hay, hay lắm”.
Dứt lời, ông ta cũng không nói gì thêm, chỉ nhún người, đánh một quyền về phía Diệp Quân.
Cảnh giới Đế Quân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...