Ông ta biết cháu mình không được lanh lợi thông minh cho lắm, nhưng ông ta không thể ngờ rằng đứa cháu này lại ngu xuẩn đến mức đó.
Dù ngươi có muốn giết người thì cũng phải biết kiếm lí do nghe xuôi tai một chút chứ?
Nhưng lúc này, ông ta không thể không đứng về phía cháu mình.
Vương Lan đưa mắt nhìn Diệp Quân, nói: “Mặc dù giữa các ngươi có chút hiểu lầm, nhưng ngươi cũng không nên vì thế mà chọn cách giết người chứ? Ta thấy rõ ràng ngươi không hề để nhà họ Vương ta vào mắt”.
Diệp Quân chau mày: “Đó chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ chắc? Cháu ông muốn giết ta, điều đó đối với ông chỉ là hiểu lầm?”
Tả Hữu chủ giáo cũng nhíu mày, lão già này trở nên mặt dạn mày dày như thế từ bao giờ?
Vương Lan không nhìn Diệp Quân mà quay sang phía hai vị chủ giáo: “Hai vị chủ giáo, việc này hai vị thấy thế nào?”
Từ đầu tới giờ, đối với ông ta, thái độ của Diệp Quân có quan trọng không?
Không quan trọng!
Điều duy nhất quan trọng là… thái độ của học viện Thần, chỉ cần đối phó được với học viện Thần thì Diệp Quân này đối với nhà họ Vương mà nói, cũng chỉ là một con sâu cái kiến có kích thước lớn chút mà thôi.
Là hậu duệ của thần linh, nhà họ Vương có sự tự tin này.
Thấy Vương Lan nhất quyết không muốn bỏ qua, Tả Hữa chủ giáo nhíu chặt mày, Hữu chủ giáo nói thẳng: “Vương Lan, việc này do cháu trai ông gây nên, có liên quan gì đến Diệp Quân? Chẳng lẽ chỉ có cháu trai ông được quyền giết cậu ta, không cho cậu ta giết cháu ông? Thế gian nào có chuyện vô lí như thế?”
Vương Lan tức thì lạnh mặt: “Nói vậy có nghĩa là học viện Thần các vị quyết định bảo vệ tay Diệp Quân này?”
Hữu chủ giáo sa sầm mặt: “Ông đang đe dọa ta?”
Thấy thái độ hai bên càng lúc căng thẳng, Tả chủ giáo vội hỏi: “Vương Lan, theo ta thấy, việc này có thể dừng ở đây được rồi! Dẫu sao thì cháu trai ông cũng chưa chết, không có tổn thất gì, hai bên không thể bỏ qua chuyện này làm hòa được sao?”
Vương Lan âm trầm nói: “Vậy tức là muốn cháu ta chết một lần vô ích?”
Hữu chủ giáo nhăn mặt: “Vương Lan, ông cũng là một nhân vật có địa vị, lẽ nào đúng sai trong chuyện này cũng không phân biệt được? Cháu trai ông vô duyên vô cớ ác ý nhằm vào Diệp Quân, nếu đổi thành ông, lẽ nào ông không phản kháng?”
Vương Lan lạnh lùng nói: “Cháu ta quả có muốn giết hắn, nhưng cháu ta đã thành công giết hắn sao? Việc đó nhiều nhất cũng chỉ coi như giết người chưa toại, nhưng Diệp Quân giết cháu ta lại là sự thực, người nhà họ Vương ta bị giết, chẳng lẽ ta không thể hạch tội?”
Hữu chủ giáo nhăn mày, vốn định quát lớn một lần nữa nhưng ngẫm lại, cảm thấy không thích hợp lắm.
Việc này có điều không ổn!
Hữu chủ giáo cúi đầu nhìn về phía Diệp Quân, chợt bừng tỉnh.
Hiển nhiên, Vương Lan kia thấy Diệp Quân là học viên của học viện Thần, sợ sau này Diệp Quân trưởng thành sẽ trả thù nhà họ Vương.
Tay Vương Lan này muốn diệt trừ hậu họa ngay từ đầu đây mà.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hữu chủ giáo càng thêm âm trầm.
Tả chủ giáo lúc này cũng hiểu ra, suy nghĩ một chút, ông ta nói: “Vương Lan, ta biết ông muốn giải quyết rõ nhân quả chuyện này, nhưng phương thức giải quyết nhân quả cũng có rất nhiều loại, không nhất định phải giết người, ông hiểu ý ta chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...