Tất nhiên ông ta không thể chỉ nghe lời từ một phía Vương Lan, con người ai mà chẳng có xu hướng lợi kỷ, chỉ biết nói những điều có lợi cho mình, những điều bất lợi cho người có đôi khi còn thêm mắm dặm muối.
Diệp Quân liếc nhìn hai ông cháu Vương Lan, ánh nhìn dừng trên người thiếu niên áo đen Vương Vân, cười hỏi: “Vì sao ta giết ngươi, lòng ngươi không tự biết sao?”
Sắc mặt Vương Vân trở nên khó coi, dĩ nhiên gã không thể nói thẳng ra được, vụ việc vốn do gã tính giả ngầu mà dẫn tới hậu quả, chỉ có điều gã đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Quân.
“Hỗn xược”.
Vương Lan đột nhiên gầm lên, một hơi thở khủng bố ập về phía Diệp Quân như muốn chèn ép hắn.
Dám trực tiếp ra tay!
Ánh mắt Diệp Quân trở nên lạnh lẽo.
Người đàn ông áo trắng bên cạnh hắn cũng nhíu mày.
Trong bóng tối, người phụ nữ váy trắng đã nghĩ đến một cảnh tượng pháo hoa nở rộ…
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, Hữu chủ giáo bỗng phát tay áo lên, một sức mạnh cực hùng hồn chấn nát hơi thở của Vương Lan.
Vương Lan quay phắt lại, nhìn về phía Hữu chủ giáo, sắc mặt hết sức khó coi.
Hữu chủ giáo chỉ lạnh lùng nhìn ông ta: “Vương Lan, nơi này là học viện Thần, không phải đất nhà họ Vương các ông”.
Tả chủ giáo nhìn Vương Lan, ánh mắt cũng lộ vẻ không hài lòng.
Thực ra không phải ông ta đã lựa chọn đứng về phía Diệp Quân mà chỉ đang nghĩ, tay Vương Lan này thật không biết điều, đây là khuôn viên của học viện Thần, nếu thật sự để Vương Lan ra tay tấn công Diệp Quân, bọn họ lại mặc kệ không quản đến, việc này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta cho rằng học viện Thần sợ nhà họ Vương sao?
Thể diện tuy là thứ không đáng bao tiền nhưng có rất nhiều khi, nó còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Bầu không khí nơi này chợt trở nên căng thẳng hẳn.
Vương Lan hít sâu một hơi rồi nói: “Hữu chủ giáo, vừa rồi là do ta thất thố”.
Cuối cùng, ông ta vẫn lựa chọn nhún nhường.
Dù sao thì, mục đích lần này của ông ta là Diệp Quân mà không phải là học viện Thần, nếu gây hấn với học viện Thần, hai bên đối đầu thì chỉ e mất nhiều hơn được.
Hữu chủ giáo lạnh lùng liếc nhìn Vương Lan, sau đó nhìn sang Diệp Quân: “Ngươi nói tiếp đi”.
Diệp Quân cười cười, bắt đầu thuật lại ngọn nguồn sự việc, hắn không thêm bớt điều gì, những người có mặt ở đây đều thuộc hàng lão luyện, tất nhiên có thể phân biệt thật giả.
Khi nghe Diệp Quân nói xong, những người có mặt ở đó đều sa sầm sắc mặt.
Kiêu căng càn quấy!
Ăn chơi trác táng!
Khinh người quá đáng!
Tất cả học viên học viện Thần đều nhìn về phía Vương Vân, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vương Vân cũng cực kì mất mặt.
Hữu chủ giáo nhìn Vương Lan, cười nhạt: “Vô duyên vô cớ muốn giết người, người nhà họ Vương ông cũng thật bá đạo nhỉ”.
Sắc mặt Vương Lan cũng trở nên hết sức khó coi, thực ra ông ta cũng là người không rõ mọi chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...