Hậu Duệ Kiếm Thần
Như người đàn ông trước mắt nói, nếu vô địch thế hệ cha ông khó, vậy sao không thực hiện từng bước một?
Ví dụ như vô địch cùng cấp trước.
Vô địch cùng cấp!
Nghĩ đến đây, Diệp Quân hít sâu một hơi, toàn thân sảng khoái vô cùng, tựa như hòn đá nặng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
Nhưng lúc này, dường như cảm nhận được tâm trạng Diệp Quân thay đổi, kiếm ý vô địch đã yên lặng hồi lâu chợt dâng trào ra khỏi cơ thể hắn. Kiếm ý vô địch vây quanh Diệp Quân, hơi thở cũng dần dần thay đổi.
Có lại cuộc đời mới.
Kiếm vì người mà phi phàm, kiếm ý cũng vậy.
Khoảnh khắc Diệp Quân bước ra khỏi khó khăn, kiếm ý của hắn cũng bước ra, có lại cuộc sống mới.
Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông áo trắng nở nụ cười, trong mắt cũng đầy vẻ vui mừng, cảm ngộ và tâm tính của thanh niên trước mắt còn tốt hơn với ông ấy tưởng tượng, không biết là con nhà ai mà xuất sắc thế.
Diệp Quân cảm nhận được kiếm ý vô địch quanh người, hắn cũng nở nụ cười, lúc này hắn cảm giác kiếm ý vô địch đã sống lại.
Lúc này người đàn ông áo trắng lên tiếng: “Ngươi xuất kiếm lần nữa thử xem”.
Nghe thế, Diệp Quân cười: “Được”.
Dứt lời hắn đâm ra một kiếm.
Vẫn không dùng kiếm kỹ và sức mạnh huyết mạch, chỉ là một kiếm thuần túy nhất.
Kiếm đâm tới trước mặt người đàn ông áo trắng, ông ấy lại duỗi hai ngón tay ra rồi kẹp nhẹ, kẹp lấy kiếm của Diệp Quân.
Khi kẹp được kiếm, người đàn ông áo trắng hơi do dự, sau đó lui về phía sau hai bước.
Lui rồi!
Mặc dù chỉ có hai bước, nhưng mọi người xung quanh đều hiểu rằng kiếm đạo của Diệp Quân đã mạnh hơn trước.
Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng đã lùi lại hai bước, không nói gì.
Người đàn ông áo trắng cười: “Sau khi ý của ngươi sống lại, uy lực đã mạnh hơn trước rất nhiều”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Hắn không từ chối ý tốt của đối phương, tuy hắn không biết vì sao đối phương lại làm như vậy.
Người đàn ông áo trắng ngẩng đầu: “Ta phải đi đây”.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối tên là gì?”
Người đàn ông áo trắng mỉm cười, đang định lên tiếng thì lúc này có dị biến, chỉ thấy bầu trời chợt tách ra, sau đó một luồng khí đáng sợ quét tới.
Cả học viện Thần đều sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời với vẻ khó hiểu.
Hai vị chủ giáo trong hư không cũng cau mày.
Khách không mời?
Không có sự cho phép của học viện Thần, người ngoài không được phép xông vào học viện Thần, là kẻ nào to gan dám xông vào học viện Thần đây?
Dưới ánh mắt của mọi người, một ông lão chậm rãi đi ra từ vết nứt thời không trên bầu trời, ông ta mặc hoa bào, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt như bị ai cắm sừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...