Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân đen sì, hắn lại gọi trong lòng: “Thanh Huyên?”
Kiếm Thanh Huyên: “…”
Nó thực sự không dám di chuyển!
Thường ngày ngươi mượn kiếm đánh người ngoài thì nó không có ý kiến, nhưng bây giờ ngươi mượn kiếm để chém cha ruột, tuyệt đối không được.
Thấy vẫn không có động tĩnh gì, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trầm xuống, nếu không mượn được kiếm, hắn thật sự rất mất mặt.
Diệp Quân vội nói trong lòng: “Tháp gia, ngươi giúp ta đi”.
Tiểu Tháp khẽ nói: “Cảm ơn ngươi đã coi trọng ta, thể diện của ta ở Dương tộc thật sự không lớn lắm đâu”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này người đàn ông áo trắng chợt hỏi: “Người trẻ tuổi, kiếm của ngươi đâu?”
Diệp Quân: “…”
Như nhìn ra được sự lúng túng của Diệp Quân, người đàn ông áo trắng khẽ cười, chuyển chủ đề: “Ngươi có xuất kiếm nữa không? Dùng kiếm đầu tiên của ngươi đi”.
Diệp Quân không hiểu ý ông ấy nhưng vẫn gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn đâm kiếm ra.
Kiếm này không có kiếm kỹ nào, cũng không sử dụng sức mạnh huyết mạch.
Là một kiếm vô cùng thuần túy!
Thấy kiếm tới, nét mặt người đàn ông áo trắng bình tĩnh, khi kiếm còn cách ông ấy nửa tấc, một luồng kiếm ý vô hình đã ngăn thanh kiếm lại.
Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng, hắn biết ông ấy muốn dạy mình, vì thế hắn cung kính nói: “Xin tiền bối chỉ dạy”.
Người đàn ông áo trắng khẽ cười, ấm áp nói: “Tuy uy lực thanh kiếm này của ngươi không bằng mấy kiếm kỹ lúc nãy, nhưng lại rất thuần túy, là thanh kiếm mà kiếm tu nên có, nhưng vẫn thiếu hai thứ. Thứ nhất là ý, tuy ngươi có kiếm ý nhưng ý này vẫn chưa đủ kiên định. Có thể nói cho ta biết vì sao không kiên định không?”
Kiếm ý!
Diệp Quân im lặng, kiếm ý của hắn là gì?
Là kiếm ý vô địch!
Nhưng từ đầu đến giờ kiếm ý vô địch đã không có gì đặc biệt, càng ngày càng trở nên vô vị, vì thế sau này hắn không sử dụng kiếm ý này mấy.
Diệp Quân khẽ thở dài, cười khổ: “Tiền bối, nói thật, khi ta còn trẻ, chưa trải sự đời, vì thế tâm thế cao ngạo, tưởng rằng sau này mình nhất định có thể vượt qua được thế hệ cha ông, bởi vậy có tín niệm vô địch. Nhưng sau khi trưởng thành, từng trải nhiều hơn, ta càng cảm thấy vô lực, bởi vì kẻ thù cực mạnh với ta chỉ là con kiến đối với thế hệ cha ông ta…”
Thần trong lòng!
Từ đầu đến giờ, Diệp Quân đã cố gắng giữ vững tâm lý, không để lòng mình có thần. Nhưng càng về sau, hắn càng phát hiện thực lực của thế hệ cha ông thật sự mạnh đến nỗi khiến hắn hơi tuyệt vọng.
Hắn biết nên kiên trì với tâm ban đầu, kiên định tín niệm. Nhưng nhiều lúc, biết thì dễ nhưng làm thì khó.
Bởi thế ngay từ khi kiếm ý vô địch của hắn sinh ra, chưa từng được nâng cao, thậm chí nhiều lúc hắn còn không dùng đến kiếm ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...