Hậu Duệ Kiếm Thần
Nói xong hai ngón tay của ông ấy khẽ dùng sức, tay Diệp Quân run lên, khi hắn hoàn hồn thì Thánh kiếm Hiên Viên đã xuất hiện trong tay người đàn ông áo trắng.
Người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng vuốt thân Thánh kiếm Hiên Viên, sức mạnh đáng sợ ẩn trong kiếm cũng đã biến mất hoàn toàn.
Thấy thế, nét mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác bất lực.
Hắn biết dù sử dụng sức mạnh huyết mạch cũng chẳng thể đánh bại được người đàn ông trước mặt mình.
Khoảng cách rất lớn!
Giờ khắc này hắn mới thật sự hiểu được thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Hắn vẫn đánh giá thấp người trong thiên hạ quá.
Người đàn ông áo trắng chợt lên tiếng: “Nhát kiếm đầu tiên của ngươi thú vị hơn đấy”.
Diệp Quân nhìn hắn ta, hơi ngờ vực hỏi lại: “Nhát kiếm đầu tiên?”
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Kiếm đó không có ngoại lực, là sức mạnh kiếm đạo đơn thuần, nhưng đó mới là ngươi thực sự, cũng là cốt lõi của ngươi. Có thể nhìn ra được, ngươi đang đối mặt với chính mình, phải kiên trì với nó”.
Diệp Quân thấp giọng nói: “Cảm ơn tiền bối chỉ dạy”.
Thua người trước mắt, hắn không có ý gì khác, ngược lại còn rất vui.
Mình không bằng người, thua tức là thua, Diệp Quân hắn chấp nhận.
Người đàn ông áo trắng khẽ mỉm cười, sau đó trả Thánh kiếm Hiên Viên trong tay lại cho Diệp Quân: “Kiếm của ngươi rất sắc bén, cũng có điểm đặc biệt, bớt dùng lại thì hơn, vì kiếm có sắc hơn nữa nhưng nếu người dùng kiếm không được thì cũng vô ích”.
Nghe thấy câu này, Thánh kiếm Hiên Viên như không phục lắm, nó khẽ rung lên sau đó đâm về phía người đàn ông áo trắng, nhưng nhanh chóng bị bắt lấy.
Người đàn ông áo trắng bật cười: “Thanh kiếm này của ngươi nóng tính đấy! Trên đời không kiếm nào có thể khiến ta bị thương được”.
Diệp Quân chớp mắt: “Không kiếm nào có thể khiến tiền bối bị thương được?”
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta không tin”.
Người đàn ông áo trắng cười: “Ngươi muốn thử không?”
Diệp Quân gật đầu: “Muốn, nếu kiếm của ta có thể khiến tiền bối bị thương, tiền bối có thể đồng ý với ta một điều kiện không?”
Người đàn ông áo trắng cười: “Được thôi!”
Khóe miệng Diệp Quân hơi nhếch lên, hắn xòe tay ra, chầm chậm nhắm mắt lại: “Thanh Huyên, ta mượn ngươi thêm lần nữa nhé!”
Kiếm Thanh Huyên: “…”
Không kiếm nào có thể khiến ông ấy bị thương được?
Lời nói của người đàn ông áo trắng trước mắt khiến Diệp Quân hơi không phục, chí ít hắn cảm thấy chắc chắn kiếm Thanh Huyên có thể. Dù sao kiếm Thanh Huyên cũng là kiếm sắc bén nhất thế gian.
Vì vậy, hắn chọn mượn kiếm.
Mặc dù mượn kiếm hơi thường xuyên, nhưng con mượn kiếm của cha chẳng phải chuyện rất bình thường sao?
Nhưng không có động tĩnh gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...