Hậu Duệ Kiếm Thần

Vũ trụ trong kiếm.

Ngay khi nhìn thấy Diệp Quân xuất kiếm, đồng tử thanh niên áo đen co lại, cảm thấy kinh ngạc: Không ổn, sơ suất rồi.

Khi gã định ra tay, tốc độ kiếm của Diệp Quân bỗng tăng lên.

Vèo!

Thanh niên áo đen còn chưa kịp phản ứng đã bị đâm xuyên qua giữa trán.

Rầm!

Thanh niên áo đen bị ghim chặt tại chỗ, không thể động đậy.

Thanh niên áo đen trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.

Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh niên áo đen trước mặt, hơi nhíu mày nói: “Ngươi giả bộ giỏi như vậy, ta còn tưởng ngươi rất mạnh nhưng không ngờ ngươi lại yếu như vậy… Ngươi yếu như thế, sao lại dám ra ngoài khoe mẽ vậy?”


Thanh niên áo đen nhìn Diệp Quân, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Ta là hậu duệ Thần Để”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Hậu duệ Thần Để? Là gì thế?”

Thanh niên áo đen nổi giận: “Ngươi lại dám khinh nhờn thần linh, ngươi…”

Diệp Quân giơ tay lên chém một nhát.

Vèo!

Thanh niên áo đen còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã văng ra xa.

Diệp Quân lắc đầu: “Đồ, ngu, ngốc”.

Hắn vừa nói vừa vung kiếm lên, định tiêu diệt luôn thần hồn của thanh niên áo đen, nhưng đúng lúc này thời không ở đằng xa bỗng tách ra, ngay sau đó một tiếng gầm như sấm vang lên: “Ngươi dám”.


Diệp Quân bỗng tăng tốc, chém một nhát kiếm vào thần hồn của thanh niên áo đen, thần hồn của gã bị tiêu diệt.

Diệp Quân xoay người chạy đi, thoáng chốc đã biến mất ở tận cuối tinh hà.

Giết xong thì chạy.

Vèo!

Ngay khi Diệp Quân biến mất ở cuối tinh hà, một ông lão bước ra, ông ta mặc một chiếc áo bào lớn màu đen, mặt vuông, đôi mắt hừng hực lửa giận, khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể, chấn động trái đất, rúng động tinh hà.

Ông lão không đuổi theo Diệp Quân mà xòe tay ra, sau đó nắm chặt lại: “Tụ”.

Xoẹt!

Tinh hà xung quanh đột nhiên trở nên hư ảo, ngay sau đó những luồng khí đen tụ lại từ trời đất xung quanh, khí đen này giống như tơ nhện, cực kỳ yếu ớt, sau một lúc đám khí đen này tụ lại thành một linh hồn thể.

Linh hồn của thanh niên áo đen.

Cưỡng chế thu thập linh hồn.

Đúng lúc này, một giọng nói cổ xưa bỗng vang lên từ giữa không trung: “Trong con đường luân hồi, cướp đoạt hồn phách, cưỡng ép thay đổi mệnh sinh tử… Người nhà họ Vương nể tình tổ tiên trước kia của ngươi, ta nhắc nhở ngươi một câu, cái chết của cháu trai ngươi hoàn toàn là do nó tự chuốc lấy. Bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp thời ngăn chặn tổn thất, nếu ngươi nhất quyết muốn cho nó sống lại thì ngươi và nhà họ Vương của ngươi sẽ tự gánh chịu quả báo, quả báo lần này, nhà họ Vương ngươi có thể…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui