Hậu Duệ Kiếm Thần
Hắn vội vàng giơ khiên về phía một lão già áo đen gần đó, đang cầm một ngọn lửa trong tay.
Sức nóng bắt đầu lan tràn bốn phía, làm thời không cũng hòa tàn.
Diệp Quân nhếch mép nhìn Hàn Lăng: “Có thế thôi à?”
Hàn Lăng: “Ta có nói sẽ đấu tay đôi với ngươi sao?”
Diệp Quân nhíu mày: “Bà muốn chơi dơ chứ gì?”
Hàn Lăng khiêu khích: “Thế thì sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đã chơi dơ… Thì ta chiều!”
Hắn vung tay lên cao, hét lên: “Cha! Cho con mượn kiếm!”
Không có gì xảy ra.
Diệp Quân sượng trân.
Bên kia, Tiểu Bạch chớp mắt nhìn hắn rồi vung vuốt. Một thanh kiếm phá không lao tới rơi vào tay nó, nó bèn bay tới đưa kiếm Thanh Huyên cho Diệp Quân.
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân im lặng nhìn thánh kiếm Hiên Viên trong tay.
Không ngờ hắn lại không mượn được thanh kiếm này!
Đau lòng quá.
Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, nó cười khẽ, sau đó dùng móng vuốt chỉ về phía Hàn Lăng ở cách đó không xa.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, lắc đầu cười khẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Lăng: “Xông lên!”
Dứt lời, hắn cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Vụt!
Thời không thoáng chốc vỡ ra!
Trong mắt Hàn Lăng phía xa loé lên sát khí, cô ta đột nhiên xông về phía trước, trong nháy mắt, hàng nghìn hàng vạn tia kiếm quang bay ra từ giữa chân mày của cô ta, cùng lúc đó, một tia kiếm thế đáng sợ bao phủ lấy Diệp Quân.
Nhưng lần này, kiếm thế của cô ta thoáng chốc bị kiếm của Diệp Quân chém tan.
Oanh!
Tất cả kiếm quang thoáng chốc tan biến!
Hàn Lăng lập tức lùi lại mấy chục nghìn trượng.
Khi cô ta dừng lại, trong mắt cô ta tràn đầy nỗi sợ hãi: “Thanh kiếm này của ngươi…”
Diệp Quân ở phía xa nhìn thoáng qua cô ta, không hề nhiều lời, lập tức biến thành một tia kiếm quang biến mất.
Nếu ngươi đã không biết xấu hổ, thì ta cũng không cần thể diện nữa!
Nếu so độ mặt dày thì hắn thắng chắc.
Thấy Diệp Quân lại cầm kiếm lao tới một lần nữa, nét mặt Hàn Lăng trở nên dữ tợn, cô ta cầm kiếm bằng tay phải, dựng thẳng ở giữa chân mày, một tia kiếm thế mạnh mẽ lập tức cuộn ra từ trong cơ thể cô ta.
Khi Diệp Quân cầm kiếm xông về phía cách cô ta mười trượng, cô ta đột nhiên mở mắt, bước về phía trước một bước, một sức mạnh bí ẩn lập tức bao phủ xung quanh.
Kiếm Vực!
Hàn Lăng cầm kiếm phẫn nộ chỉ vào Diệp Quân: “Giết!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...