Hậu Duệ Kiếm Thần
Lúc này, Tần Quan đột nhiên cất lời: “Người đâu”.
Oanh!
Thời không trước mặt Tần Quan đột nhiên nứt ra, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi xuất hiện.
Người đàn ông trung niên mặc chiến giáp hoả diễm, chiến giáp này đang bốc cháy, không ngừng tản ra những sức mạnh nóng bỏng, sức mạnh này rất kinh khủng, thời không xung quanh người đàn ông trung niên hoàn toàn không chịu được, bắt đầu hoà tan!
Lúc này, phía sau người đàn ông trung niên chợt xuất hiện hai trăm người, hai trăm người này cũng đều mặc chiến giáp hoả diễm.
Lần này, toàn bộ đất trời bắt đầu trở nên hư ảo.
Diệp Quân thấy thế thì tỏ vẻ khiếp sợ.
Tần Quan cười nói: “Viêm Hoàng Vệ!”
Dứt lời, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Đặc biệt đào tạo cho con đấy!”
Diệp Quân nhìn về phía Tần Quan: “Viêm Hoàng Vệ?”
Tần Quan gật đầu: “Trước đây bọn họ đều là Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, có vài Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả tuổi thọ còn ít, mẹ giúp bọn họ tăng tuổi thọ, vì thế bọn họ làm việc cho mẹ, sau đó mẹ chế tạo trang bị cho bọn họ, giúp bọn họ tu luyện!”
Diệp Quân hơi tò mò: “Mẹ, mẹ có thể giúp bọn họ tăng tuổi thọ ư?”
Tần Quan gật đầu: “Đúng thế.”
Diệp Quân vội vàng hỏi: “Bằng cách nào vậy?”
Tần Quan cười khẽ, sau đó bà ấy mở lòng bàn tay, một viên đan dược lớn chừng ngón cái xuất hiện.
Diệp Quân thắc mắc: “Đan dược à?”
Tần Quan gật đầu: “Đây là Tổ Nguyên Đan, được luyện chế bằng Tổ Nguyên, một Tổ Nguyên có thể luyện chế khoảng một trăm Tổ Nguyên Đan, mà một Tổ Nguyên Đan có thể gia tăng mười mấy năm tuổi thọ. Mười mấy năm tuổi thọ không có tác dụng gì với người bình thường, nhưng lại vô cùng quý giá với Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả”.
Diệp Quân kinh ngạc: “Mẹ, mẹ có Tổ Nguyên ư?”
Tần Quan cười nói: “Phải”.
Diệp Quân thắc mắc: “Mẹ lấy từ đâu thế?”
Tần Quan lắc đầu: “Không phải mẹ lấy được, mà là cha con lấy được, mẹ bảo ông ấy lấy giúp mẹ một ít, nhưng bây giờ thứ này rất hiếm có, gần như không tồn tại trong Tuế Nguyệt trường hà. Cũng chỉ có Tuế Nguyệt trường hà từ trăm tỷ năm trước mới có thôi!”
Diệp Quân nhíu mày: “Trăm tỷ năm trước?”
Tần Quan gật đầu, giải thích: “Tuế Nguyệt trường hà bây giờ chỉ có lịch sử ghi chép một trăm tỷ năm, còn một trăm tỷ năm trước thì không có ghi chép gì cả, đó là lịch sử trống rỗng, dù là người của chúng ta cũng không thể thăm dò được bất cứ một tin tức nào”.
Dứt lời, bà ấy thoáng dừng lại, sau đó nói tiếp: “Có lẽ chỉ mỗi người kia của Quá Khứ Tông là biết được gì đó!”
Một trăm tỷ năm trước!
Diệp Quân hỏi: “Cha từng đi rồi sao?”
Tần Quan gật đầu: “Từng đi, nhưng vì một vài lý do đặc biệt nên ông ấy cũng không tiếp tục đi sâu vào”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Lý do gì cơ?”
Tần Quan đáp: “Cô cô váy trắng của con!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...