Giang Phàm hơi nheo mắt, lao về phía trước, phóng cây thương trong tay ra.
Một tia sáng lạnh lẽo vụt qua.
Lúc Diệp Quân nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo này, một luồng sức mạnh đáng sợ đã bao trùm lấy hắn, hắn không ra tay mà lùi ra phía sau.
Nhưng tốc độ của Giang Phàm càng lúc càng nhanh.
Mạnh như gió, sắc như mưa.
Diệp Quân lùi rồi lại lùi, tốc độ của hắn không nhanh không chậm, mỗi lần chỉ tránh được đòn tấn công của Giang Phàm.
Mà tốc độ của Giang Phàm lại càng nhanh hơn.
Cây thương càng lúc càng gần Diệp Quân, nhưng Diệp Quân vẫn không ra tay, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Phàm.
Cuối cùng, sau khi lùi gần vài trăm mét, Giang Phàm đột nhiên dừng tay rồi nhanh chóng rút lui.
Vừa rồi, gã đã đâm ít nhất mấy vạn nhát thương, gã đã đuối sức nên mới dứt khoát dừng lại và lùi về phía sau, định lấy lại sức rồi mới đánh tiếp, nhưng đúng lúc này, Diệp Quân lại như bóng ma biến mất tại chỗ.
Đồng tử của Giang Phàm co lại, gã vung thương trong tay, không gian xung quanh bỗng trở nên méo mó, những ánh thương đáng sợ vây quanh gã, hình thành một tấm chắn phòng vệ.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Bởi vì Diệp Quân chưa ra tay, hắn đứng cách đó không xa, lặng yên nhìn Giang Phàm.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Giang Phàm trở nên khó coi, gã tức giận gào to, xông về phía trước, hung hăng vung thương: “Thiết Họa!”
Vừa dứt lời, một đạo thương đỏ trăm trượng phóng ra, khoảng không phía trước lập tức vỡ vụn trong nháy mắt.
Lúc này, Diệp Quân đã lui về phía bên phải trăm trượng.
Diệp Quân nhìn Giang Phàm, nhưng vẫn không ra tay.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Phàm sa sầm sắc mặt, sau đó hung hăng đâm thương về phía Diệp Quân, ánh thương phun ra.
Lúc này, Diệp Quân lại biến mất.
Vụt!
Giang Phàm lại đâm trượt.
Giang Phàm bỗng cảm nhận được cái gì đó, mạnh mẽ quay người lại, lúc này, một phi kiếm lao tới.
Giang Phàm vội vàng dùng thương chặn lại.
Bùm!
Giang Phàm lùi lại phía sau.
Nhưng chưa kịp dừng lại, một thanh phi kiếm khác đã chém tới.
Bùm!
Giang Phàm lùi tiếp.
Một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra.
Diệp Quân chậm rãi đi về phía Giang Phàm, mỗi bước đi của hắn sẽ có một thanh phi kiếm chém về phía Giang Phàm.
Dưới ánh mắt của mọi người.
Giang Phàm lùi hết lần này đến lần khác.
Chẳng mấy chốc, Giang Phàm đã lùi xa mấy trăm trượng.
Trực tiếp áp chế!
Lúc này, Diệp Quân lại biến mất, khi xuất hiện trở lại, trong tay hắn cầm một thanh khí kiếm.
Thấy cảnh này, sắc mặt Giang Phàm thay đổi, gã quay người định ra tay, nhưng đúng lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên đánh tới từ phía sau gã.
Người kiếm phân ly!
Đây là kiếm kỹ mà Diệp Quân tự mình lĩnh ngộ được.
Người và kiếm tách ra, trong thật có giả, trong giả có thật, khiến đối phương không thể phân biệt.
Cảm nhận được kiếm từ phía sau đánh tới, sắc mặt Giang Phàm trở nên tái nhợt.
Gã biết gã thua rồi!
Nếu gã quay lại, Diệp Quân trước mặt sẽ rút kiếm ra, nhưng nếu không quay lại thì thanh kiếm phía sau sẽ lấy mạng gã.
Quan trọng là kiếm của Diệp Quân quá nhanh.
Nhanh đến mức gã không thể tránh né.
Vì vậy Giang Phàm không ra tay nữa.
Thanh phi kiếm kia cũng không giết Giang Phàm, mà chỉ đánh vào gáy của gã.
Giang Phàm nhìn Diệp Quân: “Ta thua rồi!”
Diệp Quân đáp: “Đa tạ đã nhường!”
Nói xong hắn phất nhẹ tay, khí kiếm sau gáy Giang Phàm lập tức tiêu tan.
Giang Phàm nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: “Tốc độ khí kiếm của huynh nhanh thật đấy!”
Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn!”
Giang Phàm lắc đầu, xòe bàn tay ra, một chiếc bình ngọc trắng bay đến trước mặt Diệp Quân: “Đây là đan dược phục hồi, huynh uống vào có thể nhanh chóng khôi phục huyền khí và khí lực!”
Diệp Quân cũng không từ chối, cầm lấy chiếc bình ngọc: “Cảm ơn!”
Giang Phàm nói: “Diệp huynh, chuyện của huynh quá phức tạp, ta sức yếu không giúp được huynh… xin hãy bảo trọng!”
Nói xong, gã quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Giang Phàm đi ra, rồi đi đến trước mặt Tịch Huyền: “Chúng ta khởi hành thôi!”
Tịch Huyền gật đầu.
Hai người nhanh chóng lên tàu vũ trụ, tàu vũ trụ lại khởi hành.
Diệp Quân đứng trên mũi tàu, nhìn tinh không sâu thẳm, trầm mặc không nói.
Tịch Huyền đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Lần này ta hơi bất ngờ!”
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền cười nói: “Ta còn tưởng người từ vũ trụ Quan Huyên sẽ ép chết ngươi, nhưng không ngờ nhiều người lại sáng suốt đến vậy!”
Diệp Quân gật đầu.
Trên đời này có người xấu, cũng có người tốt.
Ngay cả thư viện Quan Huyên cũng có mặt tốt xấu.
Mọi chuyện đều không thể phủ định toàn bộ.
Lần này đến Thanh Châu chính là để đòi lại công đạo cho chính mình.
Công đạo!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thầm nói: “Tháp gia, ngươi nói xem Kiếm Chủ Nhân Gian công bằng với ta sao?”
Tiểu Tháp khẽ nói: “Nếu ông ấy không công bằng với ngươi thì ngươi giết ông ta luôn đi! Ta ủng hộ ngươi về mặt tinh thần!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Giọng nói bí ẩn vang lên: “Tiểu Tháp, ngươi đang đùa với lửa đấy!”
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Liên quan gì đến ta? Nhà bọn họ có truyền thống giết cha, ba đời rồi! Người ba đời đều có ý định giết cha, ta thật sự khâm phục cả nhà họ! Đặc biệt là tên khốn này, không chỉ có ý định giết cha, còn có suy nghĩ giết mẹ, đời sau mạnh hơn đời trước, thật đáng kinh ngạc! Haiz, ta đã tạo nghiệp gì… bọn họ đều không có ai địch nổi! Cả ngày mắng chửi ta… lúc nào ta mới thành hình đây!”
Lúc này, nó thật sự cảm thấy ấm ức và buồn tủi.
Một tháp truyền ba đời, đời nào cũng biến thái.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...