Ánh mắt Diệp Thanh Thanh hiện lên vẻ tức giận, bà ấy điên tiết nói: “Ta chỉ nói sai một câu thôi mà, đến mức con ghi hận tới tận bây giờ sao?”
Diệp Quân thấp giọng nói: “Con không ghi hận gì với người cả”.
Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Con nói vậy, bản thân con có tin không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không tin”.
Diệp Thanh Thanh cười khẩy.
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Thanh Thanh cô cô, lúc người xuất hiện đương nhiên con rất vui, trong thâm tâm, con luôn coi người như người thân, hơn nữa, con cảm thấy người cũng coi con như người thân, cho nên, con yêu mến người, kính trọng người…”
Vừa nói, hắn vừa khẽ lắc đầu: “Nhưng lời người nói ngày hôm đó khiến con hiểu ra, người chưa bao giờ coi con là người thân, người tới giúp con cũng chỉ là vì cha con mà thôi…”
Diệp Thanh Thanh trầm mặc một hồi, nói: “Ta chưa từng nói như vậy!”
Diệp Quân nói: “Hôm đó người đã nói vậy”.
Diệp Thanh Thanh nhướng mày: “Ta nói như vậy khi nào? Tiểu Tháp, ngươi nói đi, ta từng nói như vậy sao?”
Tiểu Tháp: “???”
Mẹ kiếp?
Cô cháu các người gây gỗ với nhau, chẳng lẽ bắt Tháp gia ta âm thầm gánh chịu tất cả sao?
Cả người Tiểu Tháp tê dại!
Bà cô của ta ơi, ta đâu dám nói chứ?
Diệp Quân cũng hơi cạn lời.
Diệp Thanh Thanh bắt đầu bối rối.
Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân, rồi nói: “Khi tức giận, người ta nói vài câu giận dỗi chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”
Diệp Quân im lặng.
Thấy Diệp Quân không nói gì, Diệp Thanh Thanh trầm mặc một hồi, nói: “Đến lúc đó ta bảo cha con xin lỗi con!”
Diệp Quân: “???”
Diệp Huyên: “???”
Diệp Thanh Thanh hờ hững liếc nhìn Diệp Quân: “Như vậy được rồi chứ?”
Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, nhìn Diệp Thanh Thanh trước mặt, nói thật, trong lòng hắn cũng không phải thật sự tức giận.
Thanh Thanh cô cô này đúng là có cái miệng sắc bén!
Tất nhiên, không phải là loại người dẻo miệng lươn lẹo, bà ấy chỉ lươn lẹo với vài người.
Hắn biết tính cách của cô cô này mạnh mẽ, bảo bà ấy nói lời mềm mỏng còn khó hơn bảo bà ấy tự sát.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Thanh Thanh cô cô, chúng ta cùng nhau giết ra ngoài nhé”.
Diệp Thanh Thanh khẽ lắc đầu, bà ấy quay đầu nhìn về phía Cổ Trấn phía xa, đám người Cổ Trấn vẫn chưa ra tay.
Vì ông ta cũng đang đợi!
Đợi người có thế giữ chân Diệp Thanh Thanh!
Trước khi đến, ông ta đã nhận được tin báo về Diệp Thanh Thanh, biết được người phụ nữ này rất lợi hại, cho nên nhất định phải đợi.
Đương nhiên, nếu Diệp Quân lựa chọn rời đi, ông ta nhất định sẽ ngăn cản hắn.
Diệp Quân đi đến bên cạnh Diệp Thanh Thanh, nói: “Bọn chúng đang đợi người!”
Diệp Thanh Thanh gật đầu.
Diệp Quân lại nói: “Bên vũ trụ Quan Huyên có người đến cứu viện không?”
Diệp Thanh Thanh nói: “Có”.
Diệp Quân vội vàng hỏi: “Ai?”
Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân: “Nhị Nha và Tiểu Bạch!”
“Xong rồi!”
Khuôn mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ, như rơi xuống vực sâu vạn dặm.
Tin tốt là có người đến cứu viện!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...