Hậu Duệ Kiếm Thần
Ông nội và Tiêu Dao Kiếm Tu cả một đường ngược dòng Tuế Nguyệt, dọc đường đi chắc chắn có thể gặp được rất nhiều cường giả cấp Đế Quân, nếu mỗi cường giả cấp Đế Quân mà ông nội gặp được đều để lại một mối quan hệ tốt cho mình…
Nghĩ đến đây, mắt Diệp Quân bỗng sáng rực.
Đó là một ông nội tốt!
Diệp Quân đã có một kế hoạch.
Một lúc sau, Diệp Quân bảo người đàn ông áo đỏ đi vào Tiểu Tháp, sau đó dẫn Diệp Thanh Thanh ra khỏi đó, hai người tiếp tục ngược dòng thời gian.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân bên cạnh: “Con muốn thu phục nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hơn à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Diệp Quân nói: “Quá Khứ Tông lấy tuổi thọ để thu hút Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, con cũng có thể”.
Hắn nhìn về phía tận cuối Tuế Nguyệt trường hà, khẽ nói: “Bây giờ con đang cần thời gian, vì thực lực của con vẫn chưa đủ mạnh, lúc này con chỉ có thể dựa vào thanh danh của ông nội, chủ nhân bút Đại Đạo và Chân tỷ, một ngày nào đó con có thể dựa vào chính sức mạnh của mình để khiến họ cam lòng phục tùng con”.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn đi đến được ngày hôm nay nhiều lúc cũng là vì thân phận của mình, thân phận của hắn đã quyết định hắn phải gánh vác một vài trách nhiệm.
Thế nên trước đó hắn vẫn luôn ở thế bị động, bị động thừa kế gia nghiệp, bị động gánh vác việc bảo vệ vũ trụ Quan Huyên, bây giờ cũng bị động bảo vệ cả vũ trụ…
Hiện giờ hắn không muốn mình bị động nữa.
Hắn muốn chủ động.
Sự khác biệt giữa bị động và chủ động là bị động thuận theo dòng chảy, để mặc cho thời đại và tình thế thao túng, hơn nữa thường oán trời trách đất; Sự khác biệt của việc chủ động là đối mặt với khó khăn, chủ động giải quyết mọi vấn đề mà bản thân gặp phải.
Khoảng thời gian bước vào Tuế Nguyệt trường hà này đã giúp hắn hiểu được rất nhiều chuyện.
Nếu tu đạo mà không tu đạo vô địch thì đến cuối cùng chỉ là một cái vỏ rỗng, chẳng có gì cả.
Mặc dù thực lực của Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả vô cùng mạnh nhưng đám người này đều bị Đại Đạo trấn áp, ngày nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tuổi thọ của mình trôi qua, bất lực chẳng thể làm gì.
Yếu ớt thì sẽ sống trong bất lực.
Diệp Quân nhắm mắt lại, lúc này tâm kiếm đạo vô địch của hắn kiên định hơn bao giờ hết.
Lúc này trên người hắn bỗng toát ra luồng kiếm ý khá mỏng, kiếm ý này không sắc bén, vẫn dịu dàng như nước khiến người ta có cảm giác như gió xuân.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Bà ấy biết tu vi kiếm đạo của tên trước mặt này lại tăng lên rồi.
Đúng là yêu nghiệt!
Trong nhiều năm nay, thật ra bà ấy từng gặp không ít yêu nghiệt, kể cả kiếm chủ hai đời của nhà họ Dương, nhưng cho dù là kiếm chủ hai đời của nhà họ Dương thì thiên phú cũng không thể so được với thanh niên trước mặt này.
Tất nhiên thanh niên này không nham hiểm và tàn ác như kiếm chủ hai đời trước.
Thấy thực lực của Diệp Quân tăng lên, Diệp Thanh Thanh nghĩ nhất định phải trấn áp tên này lại, không thể cho hắn tiếp tục như thế, thế là bà ấy nảy ra một ý tưởng.
Lúc này Diệp Quân bỗng mở mắt ra, hít sâu một hơi, tâm niệm được thông suốt, hắn cảm thấy cả người cực kỳ sảng khoái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...