Hậu Duệ Kiếm Thần
Nhưng người đàn ông áo đỏ không ra tay tiếp.
Diệp Quân ở đằng xa dừng lại, sau đó nhìn cánh tay phải của mình, cánh tay tê lại đã không còn cảm giác.
Diệp Quân thầm ngạc nhiên, người trước mặt này có sức mạnh đáng sợ quá.
Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân: “Thực lực của ngươi không mạnh như ông nội ngươi nói”.
Nói rồi ông ta xoay người đi.
Nhưng lúc này cơ thể Diệp Quân bỗng chốc trở nên mờ nhạt, ngay sau đó hàng vạn ngàn thanh kiếm bay ra từ trước mặt Diệp Quân.
Thời không chồng chéo.
Hơn nữa lần này là hai lần thời không chồng chéo.
Như cảm nhận được gì đó, người đàn ông áo đỏ ở phía xa bỗng xoay người lại, ngay khi ông ta vừa xoay người, một thanh kiếm bỗng bay đến.
Người đàn ông áo đỏ hơi híp mắt, giơ tay lên tung ra một quyền.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng, sau đó người đàn ông áo đỏ liên tục lùi về sau, đại điện song song đó cũng liên tiếp sụp đổ.
Mà người đàn ông áo đỏ lùi đến tận mấy ngàn trượng.
Diệp Quân cũng không tiếp tục ra đòn, chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông áo đỏ đã dừng lại ở phía xa.
Sau khi người đàn ông áo đỏ dừng lại, ông ta nhìn nắm đấm của mình, lúc này nắm đấm của ông ta đã bị nứt vỡ, không chỉ thế cả cánh tay phải đều bị nứt thành mạng nhện.
Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân ở phía xa, cảm thấy khá ngạc nhiên: “Nhát kiếm này của ngươi mạnh quá”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vẫn còn kém ông nội ta một chút”.
“Ha ha”.
Người đàn ông áo đỏ bật cười: “Chỉ một chút thôi sao?”
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối từng đánh nhau với ông nội ta à?”
Người đàn ông áo đỏ gật đầu: “Ừ, đã đại chiến với nhau ba trăm hiệp, cuối cùng đáng tiếc chỉ thua nửa chiêu”.
Đáng tiếc chỉ thua nửa chiêu!
Nghe người đàn ông áo đỏ nói thế, khóe môi Diệp Quân khẽ giật, da mặt người này cũng dày hệt như cha mình vậy.
Diệp Thanh Thanh nhìn người đàn ông áo đỏ, ôm kiếm không nói lời nào.
Sở dĩ vừa rồi bà ấy không ra tay là vì bà ấy cảm nhận được trên người của người đàn ông áo đỏ này không có sát khí.
Diệp Quân bỗng nói: “Mạo muội xin hỏi một câu, tiền bối còn bao nhiêu năm tuổi thọ?”
Người đàn ông áo đỏ nói: “Hơn bảy mươi năm”.
Hơn bảy mươi năm!
Với người bình thường dĩ nhiên là rất lâu, nhưng với người tu luyện thì chẳng qua chỉ là một cái búng tay.
Diệp Quân suy nghĩ một chốc rồi nói: “Tiền bối có muốn tăng thêm tuổi thọ không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...