Diệp Quân trầm giọng nói: “Chiến”.
Dạ Nam Tình khẽ gật đầu, nhưng không nói gì nữa.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Nam Tình cô nương, cô vừa mới nói trí nhớ của cô… Cô là người chuyển thế sống lại sao?”
Dạ Nam Tình gật đầu.
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Vậy kiếp trước cô là gì?”
Vừa nãy, trước khi chết dường như Nhạc Trần đã nhận ra thân phận của Dạ Nam Tình, lúc đó ông ta cực kỳ sợ hãi, vì vậy cô gái trước mặt hắn chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.
Dạ Nam Tình liếc nhìn Diệp Quân, nhưng không trả lời câu hỏi. Diệp Quân thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, dường như nghĩ tới điều gì đó, hắn lắc đầu cười nói: “Ta thật sự không biết mục đích của ông ta, nếu biết…”
Nói đến đây, hắn không nói thêm câu nào nữa.
Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi biết thì sẽ thế nào?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu biết, tất nhiên sẽ không làm vậy, nhưng dù sao ông ta cũng vì ta mới tính toán như vậy, dù sao cũng là vấn đề của ta”.
Hắn không hề oán trách chủ nhân bút Đại Đạo, dù sao đối phương cũng muốn tìm người giúp đỡ hắn, nhưng những chuyện như này lần sau tuyệt đối không thể xảy ra, nếu hai người muốn hợp tác lâu dài thì vẫn cần phải bớt tính toán hơn.
Dạ Nam Tình nói: “Ta cũng biết một chút về chuyện Vũ Trụ Kiếp. Hành động của ngươi và vị Chân Thần kia chắc chắn là nghịch thiên, bởi vì theo ta biết, một khi Vũ Trụ Kiếp bùng nổ thì không thế lực nào có thể ngăn cản, các người…”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, ta cần chút thời gian”.
Dạ Nam Tình nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Thời gian?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nếu như bây giờ Vũ Trụ Kiếp bùng nổ, toàn bộ sinh linh trên vũ trụ đều sẽ bị hủy diệt. Đến lúc đó, Ác Đạo và đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả ủng hộ cô ta sẽ trở thành sinh linh duy nhất trong vũ trụ này…”
Dạ Nam Tình nói: “Với thực lực của ngươi, nếu không ngăn cản cũng có thể sống sót”.
Cô ta đang khuyên nhủ.
Diệp Quân biết rằng Dạ Nam Tình có ý tốt, hắn cười nói: “Nam Tình cô nương, đương nhiên ta hiểu ý của cô, chỉ là, nếu ta và Chân tỷ không ngăn cản điều đó, tất cả các sinh linh sống trong Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên sẽ bị hủy diệt. Nói thật, tuy rằng ta không phải là thánh nhân gì cả, nhưng ta là vua của vũ trụ Quan Huyên, ta có trách nhiệm bảo vệ người của ta”.
Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi từ bỏ, thực lực của ngươi sẽ trở nên mạnh hơn, bởi vì ta có thể cảm nhận được, trên người ngươi có quá nhiều ràng buộc, những ràng buộc này không tốt cho kiếm đạo của ngươi”.
Diệp Quân hỏi: “Tu thần tính sao?”
Dạ Nam Tình gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Tu thần tính quá cô độc, cho nên, ta vẫn thích nhân tính hơn”.
Dạ Nam Tình nói: “Ngươi biết tại sao Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả muốn dồn ngươi vào chỗ chết không?”
Không đợi Diệp Quân trả lời, cô ta lại nói: “Bởi vì tuổi thọ của bọn chúng sắp hết! Trật tự Chân Chân Thần trợ giúp Thiện Đạo nghĩa trấn áp vạn vật sinh linh. Trừ khi vượt qua Đại Đạo, nếu không tuổi thọ của bất kỳ ai cũng sẽ chấm dứt, sau đó trở về tro bụi. Cho nên sở dĩ bọn họ đi đến bước đường này cũng vì thực lực không đủ”.
Nói đến đây, cô ta khẽ lắc đầu: “Điều đáng sợ nhất trên đời là gì? Không phải chết, mà là ngươi biết ngày mình sẽ chết. Giống như người bình thường, không biết mình sẽ chết khi nào, một ngày nào đó đột nhiên chết cũng không sao. Nhưng nếu ngươi biết rõ mình khi nào sẽ chết thì thử hỏi trên thế gian có mấy người có thể nhìn thấu được việc sống chết?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...