Hậu Duệ Kiếm Thần
Tả Phu lắc đầu: “Ta cho ngươi mười vạn kim tinh, để ta đánh hắn trước”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
“Ể!”
Tả Phu sửng sốt nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân giơ tay phải ra: “Đưa cho ta, ngươi đánh hắn trước đi”.
Tả Phu im lặng một chốc rồi lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.
Trong chiếc nhẫn không gian lại có mười vạn kim tinh thật.
Diệp Quân cất chiếc nhẫn đó đi, sau đó nhìn Tả Phu: “Các ngươi có tiền thật đấy”.
Tả Phu do dự rồi nói: “Diệp công tử, có phải đến năm vạn kim tinh mà ngươi cũng không có không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.
Đúng là hiện giờ hắn không có thật, nếu bán nội đan đi thì vẫn có.
Nhưng vẫn rất nghèo.
Bây giờ tu luyện tốn nhiều tiền quá.
Tả Phu nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi keo kiệt thật đấy”.
Diệp Quân mỉm cười: “Tả huynh cố lên”.
Nói rồi hắn lùi sang một bên.
Lúc này An Mục bỗng nói với Diệp Quân: “Ngươi chắc chắn không lên cùng hắn sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không cần”.
Nói rồi hắn lùi sang một bên.
Hai đánh một dù thắng cũng không vinh quang.
Hơn nữa không cần làm vậy.
An Mục nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Tả Phu: “Ra tay đi”.
Tả Phu gật đầu, hai tay y hợp thành chữ thập, miệng niệm chú gì đó, cả võ đài bỗng chốc nổi lên một cơn cuồng phong dài mấy mươi trượng, ngay sau đó cơn cuồng phong này bỗng biến thành vô số lưỡi gió đánh về phía An Mục.
Vèo!
Từng tiếng xé tan không khí dày đặc liên tục vang lên, cực kỳ đáng sợ.
Ở phía xa, tay trái An Mục bỗng để ra phía sau, tay phải gã giơ ra trước, sau đó chậm rãi siết chặt rồi thu về phía sau, một giây sau, đánh ra một quyền khá mạnh.
Ầm!
Cú đấm này mang theo quyền mang đáng sợ, sức lực mạnh mẽ lập tức phá tan lưỡi đao gió đó.
Quyền ý!
Thấy thế tất cả mọi người đều biến sắc, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
An Mục nhìn Tả Phu ở đằng xa: “Ngươi vẫn còn cơ hội cuối cùng để ra tay, dùng chiêu mạnh nhất của ngươi, đừng lãng phí thời gian”.
Tả Phu gật đầu: “Được!”
Nói rồi y chắp hai tay lại thành chữ thập, miệng lầm bầm mấy lời chú cổ xưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...