Hiển nhiên cô ta đã phát hiện ra thời gian trong Tiểu Tháp này khác với thế giới bên ngoài.
Diệp Quân nói: “Nam Tình cô nương, bây giờ cô đang ở cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên à?”
Dạ Nam Tình nén lại sự kinh ngạc và khó hiểu trong lòng, nhìn Diệp Quân rồi gật đầu.
Diệp Quân bảo: “Để ta đổi công pháp cho cô”.
Nói rồi hắn chỉ tay, một luồng sáng trắng vọt vào đầu mày của Dạ Nam Tình.
Ầm!
Chẳng mấy chốc, vô số thông tin tràn vào đầu Dạ Nam Tình.
Diệp Quân giải thích: “Đây là Vũ Trụ Quan Huyên Pháp do mẫu thân ta cải tạo, gần như có thể dùng được cả đời”.
Dạ Nam Tình khẽ gật đầu: “Công pháp rất tuyệt vời”.
Diệp Quân mỉm cười, lại lấy một ít linh nguyên ra đưa cho Dạ Nam Tình.
Mà bản thân hắn cũng đi sang một bên bắt đầu tu luyện, bây giờ hắn muốn thử phương pháp Độn Nhập Thời Không và thi triển thuật chồng chéo.
Độn Nhập Thời Không!
Lúc trước Chân tỷ từng nói có thể vào được thời không Vạn Thiên, đồng thời thi thiển phương pháp chồng chéo ở thời không Vạn Thiên.
Hóa Thân Vạn Thiên!
Để hàng vạn hóa thân đồng thời rút kiếm ở các thời không, sau đó lại lợi dụng tính đặc thù của thời không, chồng chéo những thuật rút kiếm này lên…
Phải nói rằng ý tưởng này rất hay!
Nhưng Diệp Quân biết để làm được nó chắc chắn rất khó.
Nhưng hắn có niềm tin vào nó!
Thời gian sau đó, Diệp Quân bắt đầu điên cuồng tu luyện bên bờ biển, vì Từ Chân không ở đây, hắn chỉ có thể một mình thăm dò mọi thứ, cho nên tiến độ hơi chậm.
Bên kia, Dạ Nam Tình tò mò nhìn xung quanh, không thể không nói, cô ta thực sự hơi bất ngờ.
Vừa rồi cô ta đã tính, thời gian mười năm ở đây chỉ tương đương với một ngày ở bên ngoài!
Điều này… hơi nghịch thiên.
Đế quốc Vĩnh Dạ có nền tảng thâm sâu, không ít bảo vật, nhưng cũng không có thứ nào nghịch thiên thế này.
Cô ta không tu luyện mà đến nơi Diệp Quân tu luyện, nhìn thấy kiếm thuật hắn đang luyện, cô ta lập tức có hứng thú, sau đó ngồi sang một bên xem hắn tu luyện.
Hôm nay Diệp Quân mặc trường bào màu đen, thân hình thẳng tắp, giống như thương kiếm, trông vô cùng có tinh thần.
Kiếm tu!
Bởi vì một số vấn đề lịch sử của đế quốc Vĩnh Dạ, bởi vậy bây giờ đế quốc Vĩnh Dạ gần như rất hiếm có kiếm tu, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy kiếm tu.
Mà Diệp Quân cũng không giống với kiếm tu cô ta nghĩ lắm, trong tưởng tượng của cô ta, kiếm tu chắc chắn là kiểu người vô cùng lạnh lùng, một thân một mình, cầm kiếm đi khắp thiên hạ, không chút bận tâm, nhưng Diệp Quân không phải người như vậy.
Cảm giác hắn mang lại cho người khác giống như thư sinh, ôn hòa nho nhã, thi thoảng hơi nghịch ngợm, nếu không giận thì không giống kiếm tu, vẻ sắc bén hoàn toàn bị giấu đi, khiến người ta không hề cảm thấy khó chịu.
Nhưng nếu giận thì sự sắc bén của hắn giống như uy lực của sấm sét, khiến người ta sợ hãi.
Đối với Diệp Quân, thật ra cô ta cũng không có ý xấu, ý của cha cô ta là muốn cô ta có thể kiểm soát Diệp Quân.
Nhưng thực ra bản thân cô ta không hề có ý nghĩ này!
Bởi vì cô ta không có hứng thú với đàn ông, huống chi là cố ý kiểm soát một người đàn ông, trong lòng cô ta chỉ có Đại Đạo.
Nếu như kiếp này người phụ nữ sinh ra cô ta không đến cầu xin cô ta thì cô ta sẽ chẳng tiếp xúc với Diệp Quân, mà cô ta vẫn có chút tình cảm với người phụ nữ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...