Lúc này, dường như nhận ra điều gì, hắn vội nhìn xuống ngực, thấy Từ Nhu đang nằm trong lòng mình ngủ say.
Từ Nhu vẫn vận bộ sườn xám đặc trưng của ngôi sao màu xanh, vóc người nóng bỏng hiển lộ hoàn toàn.
Thấy thế, ngọn lửa trong lòng Diệp Quân từ từ cháy lên.
Do dự giây lát, hắn điều chỉnh vị trí, rồi chậm rãi cúi đầu hôn lên môi Từ Nhu.
Rất mềm!
Đúng lúc này, Từ Nhu chầm chậm mở mắt, nhìn thẳng vào Diệp Quân, không nói lời nào.
Không nói gì tức là đồng ý!
Diệp Quân bắt đầu có hành vi càn rỡ hơn.
Miệng động, tay cũng động.
Nhận thấy bàn tay Diệp Quân bắt đầu quá trớn…
Từ Nhu đột nhiên cắn vào môi Diệp Quân một cái, nhưng không mạnh lắm.
Môi rời khỏi môi.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu, sắc mặt nàng ta đã ửng đỏ, hạ giọng nói khẽ: “Nếu ngươi muốn… thì tìm Tiểu Thụ…”
Diệp Quân lắc đầu.
Từ Nhu lập tức căng thẳng: “Ngươi…”
Diệp Quân chỉ ôm Từ Nhu vào lòng, nói khẽ: “Tỷ không muốn sao?”
Từ Nhu gục đầu, không nói gì, người hơi nhích ra phía sau.
Diệp Quân trầm mặc một hồi rồi thở dài khe khẽ. Hắn buông Từ Nhu ra, thu tay về, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi”.
Loại chuyện này, nếu người ta đã không muốn, đương nhiên hắn sẽ không cưỡng ép, hơn nữa, hắn cũng có thể cảm nhận được, Từ Nhu vẫn rất kháng cự sự thân mật từ hắn.
Trong bóng tối, căn phòng lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Diệp Quân nằm ngửa mặt, từ từ nhắm mắt, chuẩn bị ngủ tiếp.
Bất chợt, Từ Nhu kéo ống tay áo hắn một cái.
Diệp Quân quay sang nhìn nàng ta, Từ Nhu nói nhỏ: “Giận sao?”
Diệp Quân lắc đầu.
Trong đêm tối, Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nhưng không nói thêm điều gì.
Cảm thụ được ánh mắt của Từ Nhu, Diệp Quân suy tư một chút rồi cười khổ: “Trước kia chúng ta từng chung sống, ta còn tưởng tỷ cũng có ý với ta… hẳn là ta đã nghĩ nhiều rồi…”
Nói đến đây, hắn lắc đầu: “Bất kể thế nào, mục đích cuối cùng của ta đều là giúp đỡ Chân tỷ… cho nên ta tin rằng, chúng ta có thể cư xử với nhau như bạn bè, hoặc là đồng bạn hợp tác”.
Từ Nhu chỉ liếc nhìn Diệp Quân, nàng ta muốn nói gì đó, nhưng lời đã dâng lên khóe môi lại vẫn không sao thốt ra khỏi miệng.
Diệp Quân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chân trời đã hửng sáng, hắn quay sang nhìn Từ Thụ, Từ Thụ vẫn còn đang say giấc.
Nghĩ ngợi một chút, Diệp Quân rời giường, vào phòng tắm, tạt nước lạnh rửa mặt. Khi hắn đi ra, Từ Thụ và Từ Nhu đều đã dậy đang đứng chờ hắn.
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Muốn đi mà không từ giã sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...