Hậu Duệ Kiếm Thần

Từ Chân dừng lại.

Diệp Quân bước tới sau lưng Từ Chân, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú, không nói một lời.

Từ Chân vẫn quay lưng về phía hắn, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo: “Còn nhớ những lời ta mới nói không? Đó là chuyện của chúng ta…”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, trăm năm sau, chỉ khi ta tới cứu tỷ thì mọi việc mới có ý nghĩa với tỷ…”

Từ Chân nắm chặt hai tay, lẳng lặng không nói.

Diệp Quân tiếp tục: “Ta còn biết, tỷ làm như vậy là vì không muốn để ta gọi người tới giúp. Cha ta gọi người hỗ trợ, ông ấy vẫn có thể phá Thần, bởi vì người ông ấy gọi là cô cô ta. Phần nhân tính duy nhất của cô cô chính là ông ấy, cho nên, dù ông ấy gọi người tới giúp thì cuối cùng vẫn có thể phá được Thần trong tâm… Nhưng ta thì khác, phần nhân tính của cô cô không phải là ta, nhân tính của cha cũng không phải ta, ông nội cũng vậy…”

Nói đến đây, hắn hơi cúi đầu: “Chân tỷ… Ta hiểu hết, nhưng mà, ta vẫn không nỡ xa tỷ…”

Từ Chân nhìn về nơi xa, tinh không trong tầm mắt ngày càng nhòe đi, lát sau, cô ta mới nói khẽ: “Ta ở Kiếp Giới chờ cậu”.

Dứt lời, cô ta nhấc chân bước vào hư không, mỗi bước đi, thân hình lại mờ ảo một chút.


Cùng lúc đó, kiếp uy khủng bố tràn ngập khắp vũ trụ cũng dần lui đi…

Diệp Quân nhìn theo bóng dáng Từ Chân ngày càng mờ nhạt, hai tay siết chặt, viền mắt ửng đỏ.

Khoảnh khắc Từ Chân hoàn toàn biến mất, uy áp khủng bố tràn ngập vũ trụ cũng đột nhiên biến mất sạch sẽ.

Vũ trụ lại một lần nữa trở về trạng thái bình thường.

Diệp Quân cứ đứng đó nhìn theo hồi lâu trong im lặng.

Từ Nhu và Từ Thụ bước tới bên cạnh Diệp Quân, Từ Nhu hỏi: “Ngươi tính làm gì tiếp theo đây?”

Diệp Quân trầm mặc một hồi mới đáp: “Đi gặp chủ nhân bút Đại Đạo trước đã, ta cần biết rõ thân phận cô gái áo bào trắng kia”.

Nói đoạn, hắn cùng hai cô gái biến mất khỏi nơi đó.

Ba người nhanh chóng có mặt tại núi Phạn Tịnh.


Ngao Thiên Thiên thì đang ở trong tháp để tu luyện và đột phá.

Trên núi Phạn Tịnh, trước cửa đại điện, chủ nhân bút Đại Đạo đang ngồi trên thềm đá, nhìn Diệp Quân cùng hai cô gái tới, sắc mặt ông ta vẫn bình thản như thể đã sớm dự liệu đến điều này.

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông ở phe nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Nghiêm túc mà nói, ta không đứng về phe nào cả”.

Diệp Quân thoáng nhíu mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói với Diệp Quân: “Mục đích của cô gái áo bào trắng và đồng bọn là áp chế Thiện Đạo, để Ác Đạo hủy diệt chúng sinh trong vũ trụ, từ đó cho vũ trụ nghỉ ngơi lấy sức… Đương nhiên, bọn họ làm như vậy tuyệt đối không phải vì vũ trụ mà chỉ để bản thân có được thọ mệnh vô hạn…”

Diệp Quân nhíu mày: “Chẳng lẽ cô ta còn chưa đạt được vĩnh sinh sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cô ta đã vĩnh sinh, nhưng người bên cạnh cô ta thì không, cô ta cũng giống như Chân Thần và cha cậu đó, họ đều giữ lại một tia nhân tính”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Cô ta là ai?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đợi lát sẽ nói cho cậu biết cô ta là ai, nghiêm túc mà nói thì hành vi của cô ta cùng đồng bọn cũng tính là giữ gìn trật tự vũ trụ, bởi vì, hủy diệt các sinh linh trong vũ trụ, tái sinh cho vũ trụ vốn cũng là một quy luật trong vận hành vũ trụ”.

Nói đến đó, ông ta khẽ lắc đầu: “Thực ra, trong tình huống bình thường, Ác Đạo muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh, nhưng Ác Đạo biết, cô ta không thể đối địch với tất cả, bởi vậy Ác Đạo bèn nhờ sức của một bộ phận người mạnh nhất, cho bọn họ một lời hứa hẹn rằng mình chỉ hủy diệt toàn bộ sinh linh yếu hơn, còn đám cường giả đứng đầu như họ thì có thể được vĩnh sinh”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui